Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 426: Chương 426: Nhìn thấy người đứng ở cửa phòng, mục lam thục sững người




Cố Niệm liếc nhìn trần nhà trắng toát, dè dặt nhẹ nhàng hít thở, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

“Đây… là đâu?” Cố Niệm khàn giọng hỏi. Vừa mới cất lời, cổ họng liền đau dữ dội.

“Đây là bệnh viện, bọn họ nói với mẹ là con bị thương, mẹ vội vàng chạy đến đây.” Mục Lam Thục giải thích, vội vàng cầm cốc nước đã chuẩn bị sẵn lên. Cốc nước ấm này bà đã thay rất nhiều lần, cách mỗi giờ đổi một cốc mới, bất cứ lúc nào Cố Niệm tỉnh lại đều có thể dùng ngay. Bà lo Cố Niệm sẽ tỉnh lại vào giữa đêm nên cũng không dám ngủ nhiều, cách một tiếng lại trở dậy kiểm tra, thuận tiện thay nước cho cô.

Bà cầm tăm bông đặt bên cạnh cốc nước lên, nhúng vào trong nước quệt lên môi Cố Niệm.

“Bây giờ con vẫn chưa uống nước được, chịu khó một chút.” Mục Lam Thục khẽ khàng.

Cố Niệm khẽ gật đầu, chỉ là bỗng chốc cử động bắp thịt khiến cô đau đớn co rúm lại.

Mục Lam Thục đang chấm từng chút nước cho Cố Niệm thì bác sĩ dẫn theo y tá tiến vào. Sau khi kiểm tra cho Cố Niệm xong, xác định cô đã qua cơn nguy hiểm rồi thì Mục Lam Thục mới yên tâm, nhưng vẫn cần chú ý tĩnh dưỡng cho tốt, tránh tình trạng sốt cao.

Đợi sau khi tiễn bác sĩ và y tá, Cố Niệm mới hỏi: “Mẹ, chuyện này… là sao?”

Mục Lam Thục ngồi xuống, giải thích: “Bây giờ con vẫn đang ở Tân Thị, con bị thương, được đưa thẳng đến bệnh viện này. Lúc đó, con mất quá nhiều máu, suýt nữa không cứu được.”

Vừa nghĩ đến đây, Mục Lam Thục liền sợ hãi không thôi. Khi đó, đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, bà thực sự cảm thấy như mình sắp chết rồi. Bà chỉ có thể cầu trời khấn phật, mong Cố Niệm tai qua nạn khỏi.

“Lúc đó mẹ nhận được điện thoại của phía cảnh sát, nói con bị thương nguy hiểm tính mạng. Mẹ vội vàng mua vé xe đến. Không ngờ khi mẹ đến bệnh viện, con vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật. Sau đó con được đưa ra ngoài, nhưng bác sĩ cũng không dám bảo đảm con có thể tỉnh lại.” Mục Lam Thục mắt đỏ hoe, bà suýt nữa thì mất đi con gái của mình.

Đứa nhỏ này, sao lại đem theo một thân bị thương trở về, suýt nữa thì mất mạng cơ chứ!

Cố Niệm rốt cục làm sao bị thương, bà không biết, cũng không ai nói với bà.

“Bởi vì tình trạng của con quá nghiêm trọng, nằm trong phòng hồi sức cấp cứu cũng không thể di chuyển được, vì vậy vẫn nằm viện ở Tân Thị. Các đồng nghiệp của con hình như đều quay về thành phố B trước rồi.” Mục Lam Thục nói “Chuyện của con mẹ cũng không biết, cũng không tìm được người nào để hỏi. Cấp trên của con có gọi điện tới hỏi thăm, cậu ta nói bên thành phố B cũng rất bận rộn, cục diện rối rắm quá nhiều, còn về những cái khác cũng không thể tiết lộ cho mẹ nghe.”

“Con đã hôn mê 3 ngày rồi, có thể tỉnh lại thật là cảm tạ trời đất. Sau này con tuyệt đói đừng như vậy nữa, con không biết mẹ sợ thế nào đâu. Nếu như con… con bảo mẹ phải làm thế nào? Lúc con đi, con đã hứa với mẹ thế nào?”

“Mẹ, con xin lỗi!”

“Bỏ đi! Bỏ đi!” Mục Lam Thục lắc đầu thở dài, “Lần nào con cũng đều xin lỗi mẹ nhưng lần nào con cũng vẫn làm như vậy.”

Cố Niệm nghe Mục Lam Thục nói, cũng từ từ nhớ lại diễn biến của sự việc. Vừa nãy, đầu óc là một mảng hỗn loạn, bây giờ ký ức giống như mảnh vỡ từ từ chắp vá thành hình trong đầu.

Cố Niệm bỗng nhiên nắm chặt tay Mục Lam Thục: “Mẹ, Sở Chiêu Dương đâu? Anh ấy thế nào rồi?”

“Sở Chiêu Dương? Thằng bé làm sao?” Mục Lam Thục không hiểu hỏi lại.

Bà không hề biết chuyện Sở Chiêu Dương lấy mình làm mồi nhử. Chuyện này là cơ mật của phía cảnh sát, Mạc Cảnh Thịnh đương nhiên cũng sẽ không nói với bà.

Cố Niệm liền kể chuyện của Sở Chiêu Dương cho bà nghe.

Mục Lam Thục khẽ lắc đầu: “Mẹ không biết, không ai nói gì với mẹ.”

“Điện thoại, điện thoại của con đâu?”

“Điện thoại… cũng không ai đưa cho mẹ cả…” Mục Lam Thục tròn mắt ngạc nhiên.

Lúc này, Cố Niệm mới nhớ ra, khi bọn họ đi làm nhiệm vụ đã sớm giao nộp điện thoại rồi.

Bởi vì Cố Niệm bị thương, không thể không ở lại Tân Thị, nhưng sau khi làm hoàn thành nhiệm vụ, Mạc Cảnh Thịnh buộc phải dẫn người lập tức trở về thành phố B.

Bên phía thành phố B, mọi người đều bận tối mắt tối mũi, tạm thời cũng không thể phân tán tinh thần đến nói chuyện với Cố Niệm.

Bây giờ có danh bạ điện thoại di động vô cùng tiện lợi, ai còn có thể nhớ được số của nhau chứ?

“Đúng rồi, cậu Mạc có gọi điện thoại cho mẹ, trong điện thoại có lưu lại số đấy.” Mục Lam Thục đột nhiên nhớ ra, vội vàng đưa điện thoại cho Cố Niệm. Cô vội vàng gọi lại nhưng điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy.

Mục Lam Thục chỉ có thể khuyên cô: “Con đừng sốt ruột, bây giờ con sốt ruột cũng vô dụng, tranh thủ dưỡng thương cho tốt. Một khi con có thể chuyển viện, chúng ta có thể quay trở về thành phố B, đến lúc đó thì mọi chuyện đều rõ.”

Nhưng không ngờ, tối hôm đó, Cố Niệm lại gặp hai người cô không thể ngờ được.

Mục Lam Thục đang pha cháo cho Cố Niệm. Bây giờ Cố Niệm chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, không thể ăn được đồ ăn cứng. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mục Lam Thục bước ra. Nhìn thấy người đứng trước cửa, Mục Lam Thục sững người, môi run run: “Sở… Sở phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.