Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 825: Chương 825: Nói chính xác thì là ba nuôi




Khóe miệng Cố Niệm giật giật, là đề phòng cô dùng rèm cửa bỏ trốn đây mà. Cố Niệm bước đi thật khẽ đến bên cửa sổ, nép mình sau bức tường bên cạnh cửa sổ, sợ bản thân bất cẩn nhìn ra ngoài, bị người khác phát hiện. Nhưng Cố Niệm phát hiện bản thân thật sự đã lo xa rồi. Cảnh phía ngoài cửa sổ là biển sâu gào thét.

Cố Niệm không ngờ cô lại đang ở trong pháo đài, chẳng trách trong phòng lại cao như vậy, cũng chỉ có những pháo đài mới có thiết kế thế này. Cố Niệm không kìm được tự giễu, tuy bản thân không có cơ hội ở trong pháo đài mà Sở Chiêu Dương đã đặt trước, nhưng cuối cùng vẫn được thỏa nguyện ở đây. Chỉ tiếc là Sở Chiêu Dương tốn nhiều công sức như vậy mới đặt được pháo đài.

Không sợ bị ai nhìn thấy, Cố Niệm đường đường chính chính đứng trước cửa sổ. Cửa sổ đã bị khóa chặt, Cố Niệm đã thử rất lâu vẫn không thể mở được. Nhưng cô vốn không bất ngờ lắm, đối phương đã có thể bắt cóc cô một cách âm thầm như thế, chắc chắn sẽ không phạm phải những sai lầm hạ đẳng trong căn phòng này được.

Không mở được cửa sổ, Cố Niệm chỉ có thể đứng trước cửa sổ, nghiêng người cố gắng nhìn hai bên trái phải, kiểm tra vị trí địa lý của bản thân hiện tại. Tòa pháo đài này nằm trên một vách núi cao, rất giống những cảnh thường có trong các bộ phim kinh dị. Pháo đài rất cao, cũng rất to, từ góc độ của cô, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hai đầu của pháo đài và một đỉnh tháp ngọn.

Pháo đài bằng đá xám xịt, gần như hòa làm một với vách núi, tựa vào vách núi, được kéo dài thẳng lên trời. Dưới chân vách núi là từng đợt sóng cuồn cuộn gào thét, nhấp nhô như răng nanh.

Cố Niệm cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Cô biết không thể ở mãi trong căn phòng này được. Bất luận là ai đã bắt cô, sớm muộn gì cũng sẽ muốn gặp cô. Chỉ có điều Cố Niệm không ngờ lại nhanh như vậy. Suy nghĩ này của cô vừa đến, cửa phòng đã bị mở ra.

Cố Niệm giống như một chú mèo xù lông, toàn thân từ đầu đến chân đều tỏa ra cảnh giác, cả người duy trì trạng thái căng cứng, không dám thả lỏng chút nào. Dù cửa sổ phía sau đã bị đóng chặt, nhưng Cố Niệm vẫn dán chặt người vào cửa sổ. Đây là một loại động tác tự vệ theo bản năng, biết rõ không trốn được nhưng vẫn không tự chủ làm thế.

Cố Niệm thận trọng nhìn chằm chằm người đang bước đến. Người bước đến là một người đàn ông trung niên tuổi tác ước chừng xấp xỉ Cố Lập Thành. Mái tóc được nhuộm đen kịt, hai bên tóc mai vẫn sót lại mái tóc hoa râm vốn thuộc về ông ta. Khóe mắt ông ta còn mang những nếp nhăn sâu, ấn đường không cần nhíu lại cũng vẫn hiện rõ ba nếp nhăn thẳng hàng, có lẽ ông ta là một người thường xuyên nhíu mày. Từ cánh mũi đến môi hằn rõ hai nếp nhăn như thể đã khắc sâu vào da thịt. Nhưng những điều này đều không đủ để lại ấn tượng sâu sắc mạnh mẽ với người khác. Điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt của ông ta. Dù đã có tuổi, nhưng sự lạnh lùng băng giá trong đôi mắt đó gần như chẳng yếu đi chút nào, ngược lại càng nhìn càng khiến người ta thấp thỏm bất an, vô cùng sợ hãi. Giống như một con rắn độc.

Cố Niệm bỗng dưng rùng mình, toàn thân dâng lên một cảm giác buồn nôn khó tả. Sau lưng ông ta có bốn vệ sĩ áo đen. Bốn người này, hai người da đen, hai người da trắng, đều cao to khác thường.

“Ông là ai?” Cố Niệm cảnh giác hỏi.

“Không cần trốn nữa, cô còn có thể trốn đi đâu chứ?” Gã trung niên châm biếm nói.

“Ông bắt tôi đến đây làm gì?” Cố Niệm chất vấn, “Rốt cuộc ông là ai? Ông bắt tôi, tôi không chạy được, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi tường tận mọi chuyện.”

Gã trung niên cười mấy tiếng, dáng vẻ không chút để tâm, nói: “Cũng không sợ cho cô biết, dù sao ba năm trước cô khiến tổ chức R trọng thương nguyên khí, cũng phải gặp mặt khổ chủ chứ.”

Cố Niệm bất ngờ mở to hai mắt, không lẽ người trước mặt chính là thủ lĩnh của tổ chức R? Cô không dám tin, ra ngoài hưởng tuần trăng mật lại có thể gặp được thủ lĩnh của tổ chức R!

“Không ngờ tôi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, lại may mắn gặp được thủ lĩnh của tổ chức R.” Cố Niệm lạnh giọng thăm dò.

Đối phương không phủ nhận, trong lòng Cố Niệm chùng xuống, xem ra bản thân thật sự đã đoán trúng rồi.

“Tôi họ Trì, Trì Hành Đoan.” Gã trung niên nói.

Cố Niệm vô thức buột miệng hỏi: “Ông và Trì Dĩ Hằng có quan hệ gì?”

Khóe miệng Trì Hành Đoan nhếch lên, nhưng chỉ khiến người ta có một cảm giác hung ác nham hiểm.

“Tôi là ba của nó.” Trì Hành Đoan nói, “Chính xác mà nói, là ba nuôi.”

25 năm trước, ông đón Trì Dĩ Hằng khỏi cô nhi viện.

“Ông bắt tôi đến đây là muốn làm gì?” Cố Niệm hỏi, “Có thể làm phiền thủ lĩnh tổ chức R đích thân ra tay bắt tôi đến đây, chắc không chỉ muốn cầm tù tôi đơn giản như thế phải không?”

Ngón tay Cố Niệm khẽ cử động, nói: “Hay là muốn lấy tôi để uy hiếp ai? Chắc không phải dùng tôi để uy hiếp Sở Chiêu Dương chứ?”

Nếu muốn uy hiếp Sở Chiêu Dương, lúc đó Sở Chiêu Dương cũng ở cùng cô, bọn họ sẽ không chỉ bắt cô mà bỏ qua Sở Chiêu Dương.

“Đúng là không phải.” Dáng vẻ Trì Hành Đoan dường như rất tán thưởng Cố Niệm, “Bà Sở quả không phải một cô gái bình thường. Ba năm trước vì muốn tiêu diệt tổ chức R, cô đã góp một phần sức không nhỏ. Ba năm sau lại đầu quân cho cục tình báo Thorny.”

Lúc Trì Hành Đoan nói đến câu này, biểu cảm của Cố Niệm rõ ràng có dao động một chút. Không ngờ thân phận thật sự của văn phòng trinh thám PSI mà tổ chức R cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.