Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1011: Chương 1011: Nơi có em mới là nhà




Anh chạm vào môi dưới của cô, nhẹ nhàng lướt qua. Tốc độ suy nghĩ trong đầu cô chậm đi, chẳng mấy chốc liền trở nên trống rỗng, Phó Dẫn Tu càng ngày càng đến gần cô cũng không phát hiện ra, cho đến khi đôi môi của anh chạm vào môi cô.

Anh hôn rất dịu dàng, cho dù trong lòng nóng vội nhưng vẫn cố nhịn. Minh Ngữ Đồng cũng không biết bản thân trúng tà gì, đôi môi lại không kềm được khẽ cử động. Chỉ một cử chỉ nhỏ này đã khiến Phó Dẫn Tu như bị sét đánh, cả người đều tê liệt. Giây tiếp theo, cô cảm nhận được Phó Dẫn Tu cứng đờ, sau đó nụ hôn của anh cũng trở nên dồn dập hơn. Một tay nâng gương mặt của cô lên, càng hôn càng sâu, một tay còn lại dựa theo động tác bản năng, từ từ thăm dò đến phần eo của cô. Ngón tay thon dài đã tháo mấy chiếc cúc trên chiếc áo ngủ của cô ra và len lén tiến vào.

Minh Ngữ Đồng bị anh hôn mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy phần cổ hơi lạnh. Trong đáy mắt mơ hồ lóng lánh nước đã dần hồi phục lại chút lý trí, tỉnh táo hơn một chút, rũ mắt liền nhìn thấy đôi môi của Phó Dẫn Tu không biết từ lúc nào đã lần đến xương quai xanh của cô. Cúc áo cũng bị ngón tay khéo léo của anh cởi ra, lộ ra một chút da thịt trắng nõn.

Minh Ngữ Đồng giật mình, ra sức cắn chặt môi dưới, đẩy Phó Dẫn Tu ra. Phó Dẫn Tu ngồi trên chăn hít thật sâu một hơi rồi đưa tay lên vuốt mặt.

Lúc này anh mới thấp thỏm nhìn sang Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, anh… em đừng giận...”

Minh Ngữ Đồng thật sự có chút tức giận, nhưng nghe anh nói với giọng điệu tội nghiệp đó, đột nhiên lại không nổi giận được. Bây giờ cô càng giận bản thân hơn, lại dễ dàng sa vào lòng anh, suýt chút nữa đã hoàn toàn đắm chìm vào đó.

Nhìn thấy sắc mặt của cô, anh càng căng thẳng hơn.

“Nếu anh còn như vậy thì đừng vào nhà nữa.” Minh Ngữ Đồng trầm giọng nói.

Thấy cô định bỏ đi, Phó Dẫn Tu vội giữ chặt cổ tay cô rồi kéo cô quay trở lại. Minh Ngữ Đồng giật mình hô lên một tiếng, liền ngã vào lòng của Phó Dẫn Tu.

“Anh bỏ… ưm...” Minh Ngữ Đồng còn chưa nói xong, đôi môi liền bị chặn lại.

Nhưng lúc này Phó Dẫn Tu không quấy rầy cô lâu. Đôi tay dịu dàng ôm lấy cô, vầng trán vẫn tựa lên trên trán của cô.

Thấy Minh Ngữ Đồng hơi rũ mắt, anh liền vội hôn lên chóp mũi của cô, “Anh không cố ý… Anh chỉ muốn hôn em thôi, nhưng anh không khống chế được. Em đừng giận, anh sẽ không làm chuyện gì ép buộc em. Trước đây… là anh khốn nạn, lại cưỡng ép em.”

Phó Dẫn Tu dừng lại một chút rồi nói: “Sau này sẽ không thế nữa.”

“Vậy anh buông tôi ra trước đi.”

“Em không giận, anh sẽ bỏ em ra. Anh còn muốn được tiếp tục ngủ lại đây.”

“Anh có nhà không về, chạy đến chỗ tôi làm gì chứ?”

“Nơi có em mới là nhà.” Phó Dẫn Tu nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh đã quyết định rồi, em ở đâu anh sẽ ở đó.”

Minh Ngữ Đồng cắn chặt môi dưới, mãi một lúc sau mới buông ra.

“Tôi chỉ hứa với anh sẽ suy xét lại chứ chưa cho phép anh chạm vào tôi như vậy. Nói thật, tôi vẫn chưa nghĩ xong sẽ xử lý mối quan hệ giữa chúng ta thế nào.”

“Không sao, chỉ cần em chịu cho anh cơ hội là được. Đồng Đồng, em cho anh theo đuổi em có được không?” Phó Dẫn Tu lặng lẽ kéo Minh Ngữ Đồng vào lòng mình. “Trước đây chúng ta ở bên nhau cũng không biết là ai theo đuổi ai. Lúc đó anh cảm thấy cô gái như em rất thú vị, vừa khéo em cũng rất thích anh. Thật ra lúc đó anh cũng rất thích em, thế nên vì em, anh đã thỏa hiệp rất nhiều chuyện.”

Minh Ngữ Đồng vừa mở miệng, nhưng lại chỉ cười khổ.

Kỳ thực vốn không phải thế.

Lúc đó cô còn đang học ở một ngôi trường nổi tiếng ở New York, còn anh là khách mời được trường học mời đến trong buổi tọa đàm với các sinh viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.