Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 270: Chương 270: Nói ra tôi sẽ tha cho cô




Lúc này, anh buộc phải bình tĩnh để tìm lại Cố Niệm trở về.

Không thể để lộ ra bất cứ một tia mềm yếu và sợ hãi nào.

“Anh... Anh bóp chết tôi... cũng tức là bóp chết... Cố Niệm...” Mục Kỳ San cố sức, ngắt quãng nói.

Mục Kỳ San cũng chỉ có thể nói ra câu này, tay Sở Chiêu Dương không ngừng dùng lực, tròng mắt cô ta đã có phần lồi ra bên ngoài.

Gương mặt vốn dĩ giống Cố Niệm y như đúc, lúc này vì thống khổ, hô hấp không thông, mà trở nên méo mó.

Cuống lưỡi bị ép chặt, đầu lưỡi không tự chủ được đã nhô ra ngoài, để lộ bên ngoài môi.

Thi Hoằng Trạch vội vã cầm lấy tay Sở Chiêu Dương: “Sở thiếu!”

Nếu Sở Chiêu Dương bóp chết cô ta thì phải đi đâu tìm Cố Niệm đây?

Lúc này, Hà Hạo Nhiên đi tới.

Thấy tình hình trong phòng, Hà Hạo Nhiên tiến lên nói: “Tổng giám đốc, tất cả đã được đưa đến rồi.”

Lúc này Sở Chiêu Dương mới buông tay ra, Mục Kỳ San dường như vừa đi một vòng qua quỷ môn quan, bây giờ vẫn nửa bước chân còn chưa bước trở về, đầu óc hỗn loạn, không nghĩ được gì, hoàn toàn trống rỗng.

Cũng không biết cô ta bị Sở Chiêu Dương bóp cổ đến mất đi nửa cái mạng, hay là bị khí thế đáng sợ đó của anh dọa nạt. Khi Sở Chiêu Dương buông tay ra, hai chân cô ta đã mềm nhũn, cả người đổ rạp xuống đất, không dậy nổi.

Một lúc sau mới nhớ giơ tay ôm cổ, không ngừng ho khan. Trải qua cảm giác hít thở không thông, lúc này cô ta giống như kẻ đói khát, tham lam hít thở không khí.

“Che mặt cô ta lại!” Sở Chiêu Dương lạnh giọng ra lệnh.

Nhìn thấy gương mặt giống hệt Cố Niệm đó của cô ta thì anh chỉ thấy buồn nôn. Nếu nhìn thấy gương mặt này phải chịu đựng giày vò, anh sẽ không khỏi nhớ đến Cố Niệm.

Hà Hạo Nhiên lấy một tấm vải màu đen đưa cho vệ sĩ, vệ sĩ không hề khách khí dùng miếng vải màu đen đó chụp lên đầu Mục Kỳ San, che đi khuôn mặt của cô ta.

“Ra tay!” Sở Chiêu Dương nói.

Mục Kỳ San không nhìn thấy gì, hai mắt đã bị miếng vải màu đen che đi, trước mặt chỉ một màu đen kịt. Nghe thấy Sở Chiêu Dương nói vậy, trong lòng cô ta bắt đầu trào dâng một nỗi sợ hãi vô hạn. Bởi vì không nhìn thấy gì, không biết chuyện gì sắp xảy ra nên cô ta càng sợ hãi hơn.

“Các người muốn làm gì? Làm gì vậy?”

Vừa hô xong, cô ta đã cảm thấy hai tay mình bị chế ngự. Người cô ta vốn đang quỳ rạp dưới đất, lấy cớ thiếu dưỡng khí không chịu dậy, bộ dạng vô cùng đáng thương. Bị ép xuống dưới đất không dậy nổi, cô ta lại giãy giụa muốn đứng lên nhưng bị vệ sĩ khống chế hoàn toàn, cho dù cô ta giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

Sau đó, cảm giác một hồi đau đớn truyền đến cánh tay. Có thứ gì đó lạnh như băng đang thâm nhập vào trong huyết quản.

Mục Kỳ San chợt run lên, không ngừng run rẩy, “Đó là cái gì vậy! Các người tiêm gì cho tôi vậy!”

Giọng cô ta sắc nhọn, lúc này sao còn có thể bắt chước điệu bộ của Cố Niệm được? Thực ra, dung mạo có thể thay đổi, nhưng dù có thay đổi giọng nói cũng không thể giống y hệt được. Nhưng vốn đã gần giống nhau, lại thêm Mục Kỳ San cố ý bắt chước theo nên càng khiến người nghe không phân biệt.

Lúc này, Mục Kỳ San hoảng loạn đến phát điên, không quan tâm đến gì hết, thì sao còn có thể bắt chước giọng của Cố Niệm nữa chứ?

Giọng nói cao vút, sắc nhọn như đâm vào lỗ tai người nghe. Chân tay bị vệ sĩ đè xuống, cô ta không ngừng giãy giụa dưới đất. Không có ai trả lời cô ta, cũng không cần trả lời nữa. Mục Kỳ San đang thấp thỏm, mỗi giây trôi qua tưởng chừng dài như một năm.

Cô ta không ngừng kêu khóc: “Sở Chiêu Dương, buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh bảo bọn họ buông tôi ra đi!”

Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói: “Không nói mình là Cố Niệm nữa sao?”

Nói xong, Sở Chiêu Dương liền cắn răng.

Cố Niệm.

Bây giờ nói ra hai chữ này khiến anh vô cùng đau lòng. Đầu lưỡi phát ra chữ “niệm”, lòng anh đã trùng hẳn xuống. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra được Cố Niệm đang ở đâu, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.

Sở Chiêu Dương nắm chặt tay thành nắm đấm.

Mục Kỳ San không nhìn thấy nên Sở Chiêu Dương không còn cố kìm chế nữa, vai anh run lên dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu. Nếu như không phải vì còn chưa biết tung tích của Cố Niệm thì bây giờ anh đã giết chết Mục Kỳ San rồi!

Hà Hạo Nhiên ở bên cạnh nhìn thời gian, đã tròn một phút trôi qua.

Mục Kỳ San định mạnh miếng trả lời Sở Chiêu Dương nhưng Hà Hạo Nhiên lại lên tiếng, “Đến lúc rồi.”

Sau đó toàn thân Mục Kỳ San bỗng truyền đến cơn đau đớn chằng chịt. Tựa như có vô số cây kim đang không ngừng đâm vào lỗ chân lông của cô ta, nhưng không phải cùng lúc đâm vào mà đâm hết lần này đến lần khác, nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Chỗ này vừa mới hết đau, chỗ kia lại bắt đầu nhói lên.

Cơn đau đớn này còn kinh khủng hơn là cả cơ thể đau đớn cùng lúc, chí ít nếu cơ thể đồng loạt đau đớn thì còn thoải mái hơn, dù không chịu được cũng chỉ cần ngất một cái là xong. Tuy nhiên, cơn đau hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của cô ta, nhưng liên tiếp không dừng lại.

Đau ở đâu, cô ta theo bản năng muốn sờ vào đó nhưng chân tay cô ta đã hoàn toàn bị vệ sĩ chế ngự, không thể cử động được. Mục Kỳ San đau đến trắng bệch mặt, trên mặt, trên người tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh túa ra. Mái tóc dài dán vào mặt, bết dính lại cùng với đồ trang điểm.

“Đau quá, đau quá! Thả tôi ra, đau chết mất! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Nhưng vì có miếng vải đen trùm đầu nên không ai nhìn thấy được gương mặt cô ta, vì thế không hề có ai bị mềm lòng vì gương mặt đó của Cố Niệm.

“Nói ra tôi sẽ tha cho cô!” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.

“Nếu không sẽ cứ đau mãi như vậy. Đợi thuốc hết hiệu lực rồi chúng tôi sẽ tiêm thêm cho cô.” Hà Hạo Nhiên nói, “Đến khi nào cô nói ra, thì chúng tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô. Chỉ một chuyện đơn giản, nói ra đi, tôi sẽ tiêm cho cô một mũi, cô sẽ không còn đau đớn nữa.”

“Hu hu hu, thả tôi ra!” Mục Kỳ San không dám nói, cô ta đâu dám nói ra chứ.

Cô ta đau đớn nhưng cô ta cũng sợ Ngôn Luật. Ngôn Luật đã nói, nếu mọi chuyện bại lộ, cô ta dám hé răng nói dù chỉ một chữ thì đừng nghĩ đến việc giữ được tính mạng nữa. Cô ta đã lên thuyền giặc, bây giờ không thể xuống được nữa rồi.

Cô ta biết rõ lựa chọn con đường này sẽ nguy hiểm nhưng lại không thể không đồng ý. Để giữ được cái mạng này, cô ta phải ngụy trang cho tốt, không thể để bại lộ được. Nhưng cô ta nào ngờ được rằng mới chỉ một buổi sáng đã bị Sở Chiêu Dương nhận ra.

Thấy cô ta cứng miệng không chịu nói, Sở Chiêu Dương không còn nhẫn nại với cô ta nữa, Cố Niệm đang đợi anh. Ngón tay miết chặt vào chiếc khuy áo vest, ngẩn người ra. Chiếc khuy áo đá quý màu lam này là quà sinh nhật Cố Niệm tặng anh. Cũng bởi vì chiếc khuy áo này nên số lần anh mặc bộ vest này cực kỳ nhiều.

Gần như là chỉ cần bộ vest này chưa giặt thì anh sẽ mặc nó. Lúc bộ vest này được mang đi giặt thì anh mới cân nhắc đến những bộ khác. Nhìn thấy cúc áo, anh lại nghĩ đến Cố Niệm.

Hai mắt đỏ ngầu, anh nói: “Xem ra còn chưa đủ đau, tiêm thêm nữa đi.”

Hà Hạo Nhiên lấy ra một ống tiêm, giả vờ chần chừ nói: “Tổng giám đốc, nếu tiêm thêm một mũi nữa sợ là sẽ gây chết người đó.”

“Cô ta kiên trì như vậy, có thêm một mũi nữa chắc cũng không sao đâu.” Thi Hoằng Trạch nói.

Được bác sĩ khẳng định chắc chắn, Hà Hạo Nhiên tỏ vẻ không sợ nữa: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”

“Đừng mà! Đừng mà!” Mục Kỳ San đau đến mức chảy cả nước mũi.

Cũng may có miếng vải đen che trên đầu nên không ai nhìn thấy được vẻ nhếch nhác của cô ta lúc này. Thế nhưng trên miếng vải đen vẫn hiện rõ hai vệt nước khả nghi.

“Sở Chiêu Dương, nếu tôi chết rồi, anh sẽ không bao giờ được gặp lại Cố Niệm nữa đâu!” Mục Kỳ San gào lên.

“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao?” Ngón tay Sở Chiêu Dương miết chặt vào chiếc khuy áo, đầu ngón tay đã trắng bệch.

Viên đá ở viền khuy áo gồ lên ép vào ngón tay Sở Chiêu Dương, nhưng anh vẫn không cảm thấy đau đớn.

Đã lỡ nói ra rồi, Mục Kỳ San như vò đã mẻ lại sứt, cô ta bỗng nhiên điên cuồng cười lớn.

“Không phải thì sao chứ? Chỉ cần tôi không nói thì anh vĩnh viễn không bao giờ tìm được Cố Niệm! Có bản lĩnh thì anh giết tôi luôn đi!” Mục Kỳ San hét lớn, hống hách đắc ý.

Sở Chiêu Dương mím chặt môi, nhìn Thi Hoằng Trạch gật đầu.

Vệ sĩ ép chặt lấy Mục Kỳ San, Thi Hoằng Trạch lại tiêm thêm một mũi nữa, thuốc khác với mũi tiêm vừa nãy.

Mục Kỳ San đã đau đến không phân biệt nổi, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như có vật gì sắc nhọn đâm vào trong da cô ta, cơn đau đớn không giống như cơn đau đớn chằng chịu đang bao phủ khắp người cô ta.

Một lát sau, cô ta bỗng nhiên thét thê lương, tiếng thét còn kinh khủng hơn cả lúc nãy.

Vệ sĩ bên cạnh suýt nữa thì không ép được cô ta.

Mục Kỳ San đau đớn chỉ hận không thể lăn lộn dưới đất, cũng chính vì cơn đau lớn như vậy khiến cô ta bất giác dùng lực mạnh hơn. Vừa rồi không biết họ đã tiêm thuốc gì cho cô ta, mà lại đau đớn đến tận xương tủy. Không phải là kiểu đau đớn đến mức hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào cơ thể, mà là cảm giác đau từ trong lục phủ ngũ tạng đau ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.