Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 243: Chương 243: Ở nhà vẫn còn có người đợi con




Không ngờ, anh lại mang cái này trong ngày sinh nhật.

“Đeo lúc nào thế?” Cố Niệm ngạc nhiên hỏi.

“Hôm qua, anh chọn bộ này rồi để thím Dư đeo lên.” Sở Chiêu Dương nói.

Quà mình tặng được anh thích, lại còn đeo lên nữa, Cố Niệm trong lòng cũng thấy vui.

Sau khi Sở Chiêu Dương đi, Cố Niệm lại nằm lười biếng trên giường một hồi, cảm thấy sức lực dần hồi phục mới ngồi dậy. Không tự chủ được nghĩ đến đề nghị của Thẩm Hiểu Mạn. Cô cũng không biết đầu óc nghĩ gì, kết quả lại mở hộp tủ, lấy mấy bộ đồ lót ra, để từng bộ trên giường.

Sau đó, cô chọn ra một bộ sexy vào nhà vệ sinh thay.

Nhìn vào gương, cô không dám tin đó là mình. Chỉ thay một bộ đồ lót mà khí chất cả người liền thay đổi.

Nhìn vừa khêu gợi lại dễ thương.

Cố Niệm miễn cưỡng mặc đồ vào, kết quả vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy thím Dư vào dọn phòng, bắt gặp trên giường toàn đồ lót sexy, mặt bỗng đỏ bừng.

Cố Niệm che mặt, xấu hổ chết đi được.

Cô vội chạy đến dọn đồ lót lại: “Thím Dư, đừng hiểu lầm tôi, tôi...”

“Không sao, không sao, tôi cũng không phải là người bảo thủ.” Thím Dư cười híp mắt nói, “Sở thích của các thanh niên, tôi hiểu mà!”

Cố Niệm: “...”

Thím Dư hiểu lầm thật rồi!

Thím Dư sợ Cố Niệm ngại nên cười cười rồi đi ra ngoài.

Cố Niệm vội nhanh chóng dọn dẹp đồ, sau đó mới căng thẳng đi ra.

Cô đến siêu thị một chuyến, dựa trên danh sách mình đã liệt kê, mua một ít thức ăn.

Tất cả đều là món Sở Chiêu Dương thích.

Ở Lan Viên một thời gian, chỉ cần có thời gian, cô đều học nấu ăn với thím Dư, hiện giờ tài nấu ăn đã xuất sắc rồi, rất ra dáng.

Cô trở về Lan Viên, trộn bột, giã bột, cắt ra những sợi mì nhỏ, sau đó rải ra phơi.

Toàn bộ là thủ công, tối làm mỳ trường thọ cho Sở Chiêu Dương ăn.

Đến 5 giờ 30 chiều, Cố Niệm nhìn đồng hồ, đã đến lúc chuẩn bị bữa tối.

Sơ chế xong nguyên liệu cũng gần một tiếng, cô cứ thế đợi Sở Chiêu Dương về, trong chốc lát đã có thể ăn bữa cơm cô làm để mừng sinh nhật anh rồi. Thím Dư đã về nhà, Cố Niệm làm chủ cho thím Dư trở về. Cùng Sở Chiêu Dương đón sinh nhật, cô muốn tự chuẩn bị mọi thứ, không để thím Dư giúp đỡ.

***

Sở Chiêu Dương vội trở về, giải quyết ổn thỏa công việc, ra khỏi công ty, anh định trở về Lan Viên.

Kết quả nhận được điện thoại của Hướng Dư Lan: “Chiêu Dương, bà nội không khỏe, vừa bị ngất đi.”

Sở Chiêu Dương lo lắng hỏi: “Đưa đến bệnh viện chưa?”

“Chưa, đang ở nhà nghỉ ngơi. Bà nội tuổi đã cao, không dám đưa đến bệnh viện nên mới gọi bác sĩ đến.” Hướng Dư Lan giải thích, “Con mau về xem đi.”

Sở Chiêu Dương cúp máy, lại gọi cho Cố Niệm, nói rõ tình hình: “Xin lỗi, có thể anh sẽ về trễ chút.”

Nghĩ lại, sức khỏe của bà nội chắc không quá nghiêm trọng, nếu không sẽ không nghỉ ngơi ở nhà.

Vì thế, anh nói: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”

Nghe nói bà nội bị ngất, Cố Niệm sao có thể tính toán với anh nhiều vậy, liền nói: “Anh đừng vội, chạy xe chậm thôi. Nếu bà nội không khỏe thì cứ chăm sóc bà, đừng vội trở về.”

Nghe cô dặn dò, Sở Chiêu Dương trong lòng ấm lại, giống như người vợ đang đợi ở nhà dặn dò anh.

“Em yên tâm, anh sẽ gọi cho em.” Giọng Sở Chiêu Dương dịu dàng.

Cúp máy, anh lái xe về nhà cũ.

Cố Niệm đã chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ đợi nấu nữa là xong. Nhưng tình hình này, Sở Chiêu Dương không biết khi nào trở về, nên cô chưa nấu thức ăn, chỉ ngồi trong phòng khách, gác chân lên sofa, ôm gối xem tivi. Tay luôn cầm điện thoại, đợi Sở Chiêu Dương gọi cho cô.

***

Khi Sở Chiêu Dương lái xe đến nhà cũ, lúc nãy đã sắp tám giờ.

Trời đã tối hết, nhà nằm trong khu biệt thự, ánh sáng rất tốt, cây cối hai bên đều được chiếu sáng rõ ràng. Sở Chiêu Dương xuống xe vào trong sân liền nhìn thấy ánh đèn êm dịu chiếu ra từ cửa sổ nhà.

Sở Chiêu Dương bước lên bậc thềm vào cửa nhà cũ, giơ tay ấn chuông.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Thím Cao nhiệt tình gọi: “Thiếu gia, mau vào đi.”

Nhìn dáng vẻ thím Cao, không giống như bà nội đang bị bệnh.

Sở Chiêu Dương hoài nghi gật đầu chào thím Cao, sau khi vào, đèn trong nhà đột nhiên tắt đi.

Sau đó, có người đẩy bánh kem ra, còn có nến.

“Chiêu Dương, sinh nhật vui vẻ!”

Sở Chiêu Dương chau mày, giơ tay bật đèn phòng khách.

Phòng khách sáng trở lại, thấy ông nội và bà nội đều ở đây, còn có Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, Sở Điềm thì không thấy.

Nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên là người của Minh gia cũng ở đây.

Minh lão gia và Minh lão phu nhân, ba mẹ Minh Ngữ Đồng và chú thím.

Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn bánh kem trên xe đẩy, thật ra từ lúc anh lên đại học, anh chưa từng đón sinh nhật.

Sở gia chưa từng có truyền thống làm sinh nhật cho anh.

Mỗi năm, sinh nhật của anh đều giống như ngày bình thường.

Năm nay chẳng qua là do có Cố Niệm, vì vậy mới nảy ra ý định để cô đón sinh nhật cùng anh.

Lại nhìn dáng vẻ Sở lão thái thái tinh thần phấn chấn, làm gì có chuyện cơ thể không khỏe.

Rõ ràng, đây là cái cớ để lừa anh về nhà.

E rằng, mừng sinh nhật là giả, làm mai cho anh và Minh Ngữ Đồng mới là thật.

Sở lão gia từ đầu đến cuối đều không từ bỏ.

“Ngẩn ra làm gì, mau chào khách, ông bà Minh gia đặc biệt đến đón sinh nhật cùng con đấy.” Sở lão gia lớn tiếng nói.

Sở Chiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, rất muốn lập tức bỏ đi, nhưng có trưởng bối ở đây, anh không thể thất lễ như vậy.

Hỏi thăm trưởng bối Minh gia xong, Minh lão gia cười ha ha nói: “Chiêu Dương lớn thế này rồi! Cũng phải, mười mấy năm không gặp, khí chất đã thay đổi, càng chững chạc, tốt, tốt!”

Ánh mắt Minh lão gia lúc này nhìn Sở Chiêu Dương giống như đang quan sát cháu rể.

Minh Ngữ Đồng bên cạnh vô cùng khó xử, ở nhà cô đã nói đi nói lại với ông bà và ba mẹ, nói cô không có ý gì với Sở Chiêu Dương, nhưng bọn họ đều không nghe, cứ muốn kéo cô qua đây.

Cô lại không thể nói Cố Niệm ra, Sở Chiêu Dương định thế nào cô không biết. Cô không muốn nhiều chuyện.

Cô cảm thấy tội lỗi nhìn Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương nhận được lời xin lỗi không lời của cô, lại nói Sở lão thái thái: “Bà ơi, bà không sao chứ?”

Sở lão thái thái ngượng ngùng cười hai tiếng, nói: “Chiêu Dương, con đừng trách bà! Bà muốn cho con sự ngạc nhiên, muốn đón sinh nhật cùng con”

“Đã 15 năm nay đột nhiên lại muốn làm sinh nhật cho con, thật sự rất ngạc nhiên.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.

Một câu nói, trực tiếp nói rõ anh biết bọn họ có dụng ý khác.

Đón sinh nhật gì chứ, muốn nhân cơ hội lừa anh về để dạm hỏi.

Nghĩ đến Cố Niệm đang ở nhà đợi anh, muốn đón sinh nhật cùng anh mà anh lại bị lừa đến đây, anh liền tức giận.

Lãng phí tâm ý của Cố Niệm.

“Con luôn muốn đón sinh nhật phải không?” Sở lão thái thái vừa nghe liền hiểu lầm, lập tức cảm thấy tự trách bản thân kéo lấy tay Sở Chiêu Dương, “Đứa trẻ này luôn giấu suy nghĩ trong lòng. Bà sai rồi, sau này mỗi năm bà đều làm sinh nhật cho con. Đến đây, mau cắt bánh kem đi.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Anh vốn không có ý này.

Tuy không hài lòng họ lừa anh đến, nhưng anh cũng không muốn làm trái ý lão thái thái, lấy dao từ tay thím Cao, cắt bánh kem ra, sao đó đưa cho thím Cao chia cho mọi người.

Ăn hai thìa bánh, Sở Chiêu Dương liền bỏ xuống, nói: “Nếu không có việc gì, con đi trước đây.”

Cố Niệm vẫn còn chờ ở nhà. Ở đây ăn bánh kem là không muốn làm phật ý lão thái thái, vội vã đi vì người Minh gia ở đây.

Đây rõ ràng không chỉ đơn giản là đón sinh nhật.

Sở Chiêu Dương cũng không thể xem đây là buổi xum họp gia đình bình thường.

Sở lão gia không vui nói: “Gấp làm gì! Minh gia gia đặc biệt đến đây cùng con đón sinh nhật, con lại bỏ đi như vậy! Mau ở lại cho ta!”

Sắc mặt Minh lão gia khó coi, không ngờ Sở Chiêu Dương lại không nể mặt ông.

Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói: “Cảm ơn Minh gia gia, nhiều năm như vậy, ông vẫn nhớ sinh nhật con.”

Anh nói rất hờ hững, nhưng những lời này nghe có chút mỉa mai.

Mặt Minh lão gia cũng xấu hổ không chịu được. Sở Chiêu Dương rất rõ ràng mục đích hôm nay của họ. Cứ tiếp tục thế này, Minh gia bọn họ giống như lằng nhằng bám theo vậy, khiến Minh lão gia cũng có chút mất mặt.

“Nhưng ở nhà còn có người đợi con.” Sở Chiêu Dương nói.

Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ sẽ giấu chuyện Cố Niệm.

Nếu cô đã sống cùng anh, sớm muộn anh cũng sẽ giới thiệu cô với gia đình. Chuyện Cố Lập Thành qua một thời gian giải quyết, sẽ che giấu được. Dù Sở lão gia muốn điều tra, anh cũng tự tin, ông sẽ không tra ra được.

Đó là lý do vì sao anh kéo dài lâu như vậy, mới nói chuyện Cố Niệm ra.

Anh sợ nói ra sớm, lão gia vì không yên tâm Cố Niệm, sợ cô là cô gái ham giàu có ý tưởng không yên phận, đặc biệt cho người điều tra cô. Nếu ông điều tra ra được Cố Lập Thành sẽ rất phiền phức.

Sở lão gia tức giận vỗ lên bàn: “Con độc thân, làm gì có ai đợi con! Đừng viện cớ!”

Lúc này, Minh Ngữ Đồng cảm thấy bản thân có thể nói ra chuyện Cố Niệm, vội lên tiếng: “Sở gia gia, học trưởng đã không còn độc thân nữa, đương nhiên là bạn gái đang đợi anh ấy đón sinh nhật.”

“Cái gì?” Sở lão gia ngạc nhiên nói, “Con có bạn gái rồi?”

Minh lão gia cũng hỏi Minh Ngữ Đồng: “Con biết?”

“Dạ, con từng gặp, là cô gái rất tốt, con rất thích cô ấy.” Minh Ngữ Đồng cười nói.

Minh lão gia quan sát Minh Ngữ Đồng, thấy cô nói rất thành thật, không chỉ là đơn thuần nói giúp Sở Chiêu Dương.

Đối với con mắt nhìn người của cháu mình, ông cũng tin tưởng. Trẻ tuổi nhưng có thể giúp gia đình quản lý công ty, còn có chút tiếng tăm, không chỉ có thủ đoạn, năng lực, đến mắt nhìn cũng có.

Nghe thấy Minh Ngữ Đồng nói vậy, Sở lão thái thái lập tức thở phào nhẹ nhỏm.

Sắc mặt Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đều khó coi, không ngờ Minh Ngữ Đồng lại nói giúp Cố Niệm, lẽ nào cô không thích Sở Chiêu Dương?

Sở Chiêu Dương liếc mắt cảm ơn Minh Ngữ Đồng, trả lời lão gia: “Có.”

“Cô gái từ đâu đến? Đừng để bị lừa!” Sở lão gia không vui nói.

Ông vẫn thích Minh Ngữ Đồng, thông minh hiểu chuyện, tính cũng rất thành thật.

“Có gì cứ nói hẳn hoi!” Sở lão thái thái không vui nhìn Sở lão gia.

Còn chưa nói rõ gì đã phủ định trước rồi, sao có thể nói vậy?

Hơn nữa, Minh Ngữ Đồng đã nói cô gái đó không tệ, Sở lão thái thái rất trông chờ.

Sở Chiêu Dương khó khăn lắm mới đầu tư cho một đoạn tình cảm, có thể thích một cô gái, Sở lão thái thái không muốn chưa biết gì đã bắt cháu mình chia tay.

“Cô gái đó tên gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?” Sở lão thái thái hỏi một hơi nhiều câu.

“Cô ấy là Cố Niệm, năm nay 25, là cảnh sát. Nhà ở Ngu Thành, nhưng từ nhỏ đã đến thành phố B sống cùng mẹ. Ba... mất khi cô ấy vừa ra đời.” Sở Chiêu Dương rũ mắt nói, “Chỉ có mẹ và cô ấy ở đây. Người thân khác đều ở Ngu Thành.”

Sở Chiêu Dương liếc mắt cảm ơn Minh Ngữ Đồng, trả lời lão gia: “Có.”

“Cô gái từ đâu đến? Đừng để bị lừa!” Sở lão gia không vui nói.

Ông vẫn thích Minh Ngữ Đồng, thông minh hiểu chuyện, tính cũng rất thành thật.

“Có gì cứ nói hẳn hoi!” Sở lão thái thái không vui nhìn Sở lão gia.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.