Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 890: Chương 890: Phó dẫn tu ngồi trước mặt anh ta, vốn không để tâm bị anh ta nhìn thấy mặt




“Hơn nữa, bên ngoài cũng đều biết Tưởng Lộ Liêm đang theo đuổi chị, cũng biết hai nhà có ý để chị và Tưởng Lộ Liêm liên hôn. Hai người làm ra chuyện này, lẽ nào chị đẹp mặt sao? Người đàn ông vốn theo đuổi chị chuyển sang lén lút vụng trộm với em gái của chị, mặt mũi của Minh gia rất đẹp mặt sao?”

“Tư Liên, có lẽ em vẫn chưa hiểu chị, thời gian em trở về chưa lâu, chị không trách em. Nhưng trưởng bối trong nhà đều biết chị không phải loại người không suy nghĩ toàn diện như vậy.”

“Không sai.” Lão thái thái gật đầu, “Ngữ Đồng từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến Minh gia mất mặt.”

Minh lão gia tử cũng gật đầu theo. Những chuyện khác có lẽ ông còn nghi ngờ, nhưng liên quan đến danh dự của Minh gia, ông cũng rất tin tưởng thái độ đối nhân xử thế của Minh Ngữ Đồng. Đứa bé này, trước nay đều rất có chừng mực.

“Em và Tưởng Lộ Liêm gây ra chuyện như vậy, em bảo người bên ngoài phải nghĩ sao? Chị gái xong rồi, liền đến em gái? Minh gia cũng sẽ trở thành trò cười.” Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Chị muốn từ chối Tưởng Lộ Liêm, có rất nhiều cách, đây chính là cách khó coi nhất.”

Minh Ngữ Đồng chưa từng nói câu nào có ý không cho Minh Tư Liên và Tưởng Lộ Liêm đến với nhau, nhưng mỗi câu của cô đều khiến các trưởng bối phải trầm tư suy nghĩ.

“Nếu đã như vậy, Tư Liên không thể đến với Tưởng Lộ Liêm được.” Minh lão gia tử nói, “Bằng không, Minh gia ta há chẳng phải trở thành trò cười sao? Trước đây chúng ta chỉ không muốn để Tư Liên chịu thiệt thòi, sự việc xảy ra quá đột ngột, chúng ta đều chưa kịp suy nghĩ kỹ lưỡng. Cũng may Ngữ Đồng nhắc nhở, chúng ta mới không làm ra chuyện khiến người khác chê cười này.”

“Đúng, Tưởng Lộ Liêm quả là rất khá, nhưng Minh gia chúng ta cũng không phải không thể không có cậu ta.” Minh lão thái thái cũng gật đầu đồng ý.

Minh Tư Liên không dám tin nhìn nhị lão, rõ ràng tối qua hai người họ không nói thế, còn nhất quyết bảo Tưởng Lộ Liêm phải cho họ một lời giải thích thỏa đáng. Bây giờ chỉ mấy câu của Minh Ngữ Đồng đã khiến họ thay đổi chủ ý.

“Đúng, bằng không người ngoài còn tưởng tiểu thư của Minh gia đều không gả đi được.” Minh Ngữ Tiền đứng một bên thêm dầu vào lửa.

“Tư Liên, chị biết em thích Tưởng Lộ Liêm, nhưng em cũng không thể...” Minh Ngữ Đồng lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ là trong mắt để lộ sự thất vọng và tổn thương vô cùng, cộng với sắc mặt tái nhợt của cô, khiến nhị lão và Chu Thái Lâm vô cùng đau lòng.

Câu mà Minh Ngữ Đồng vẫn chưa nói hết không thể thế nào, bọn họ đều biết. Bọn họ không khỏi nhớ đến những lời trước đây Minh Ngữ Tiền từng nói, ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ lúc Minh Tư Liên ở chung với Tưởng Lộ Liêm.

Tưởng Lộ Liêm thanh niên tuấn tú, phong độ ngời ngời, tính tình cũng rất chu đáo ấm áp, đương nhiên được nhiều cô gái yêu thích. Minh Tư Liên vừa mới trở về Minh gia, trước đây cũng chưa từng thấy qua cảnh đời. Hiếm khi gặp được người đàn ông như Tưởng Lộ Liêm, động lòng cũng là chuyện khó tránh. Nhưng dù cho cô ta thích Tưởng Lộ Liêm, cũng không thể vu oan Minh Ngữ Đồng như thế!

Minh Ngữ Đồng không có một câu chỉ trích rõ ràng, nhưng đều cho tất cả mọi người biết, Minh Tư Liên đây đã để mắt đến Tưởng Lộ Liêm, thế nên mới vu oan cho cô.

Phương Thiên An nhíu mày, không chịu nổi dáng vẻ con gái mình bị uất ức không nói nên lời. Bản thân cô cháu gái này có bản lĩnh, lại biết nói chuyện, luận tâm tư, luận bụng dạ, Minh Tư Liên chắc chắn không phải đối thủ của cô.

“Ngữ Đồng, Tư Liên có thể trở về đều nhờ cháu cả, bình thường con bé luôn nói với ta, cả đời này người mà con bé cảm kích nhất chính là cháu, sao con bé có thể hãm hại cháu? Sao cháu lại có thể chỉ trích em gái mình như vậy chứ?” Phương Thiên An không tán đồng nói.

Minh Ngữ Đồng cười khổ, “Đúng vậy, em ấy là do cháu tìm về, nếu em ấy đã cảm kích cháu như thế, sao còn vu oan cháu hãm hại em ấy chứ?”

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, vẻ mặt yếu ớt.

“Chị, chị đừng buồn.” Minh Ngữ Tiền nói.

Phương Thiên An: “...”

Lúc này, chuông cửa nơi huyền quan đột nhiên vang lên. Sau đó, nghe thấy thím Tôn nói: “Lão gia, lão phu nhân, trước cửa có một người đang nằm.”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đến tận nhà gây chuyện sao?” Lão thái thái phản ứng lại đầu tiên, liền hỏi.

“Ra ngoài xem thử đi.” Minh lão gia tử dặn dò.

Minh Tịnh Sơn cùng Minh Tịnh Thủy đứng dậy bước ra ngoài, đến trước cửa sân, quả nhiên nhìn thấy trước cửa có một người đang đau đớn gào khóc.

Hai người nhìn nhau một cái, Minh Tịnh Sơn lật người đó lại.

Là Cổ Minh Khải!

“Cậu...” Minh Tịnh Sơn không biết phải nói gì, “Cổ Minh Khải? Sao cậu lại...”

“Đau… Đau chết tôi rồ! Cho tôi… cho tôi vào trong, tôi có chuyện muốn nói với các người!” Cổ Minh Khải vừa gào khóc kêu đau, vừa nói.

Dáng vẻ anh ta lúc này thật sự vô cùng thê thảm. Gân trên tay phải bị cắt đứt, đau như xát muối, tay không thể cử động được. Một chân bị cắt đứt, xương cẳng chân cũng bị đánh vỡ vụn.

Anh ta còn nhớ, tối qua anh ta nhân lúc ly rượu trên tay Minh Ngữ Đồng rơi xuống đất, khung cảnh hỗn loạn, liền muốn đi trước một bước trở về phòng khách. Ai ngờ giữa đường bị một người mặc áo vest đen, mặt không chút biểu cảm chặn lại, một cú đánh anh ta ngất xỉu. Lúc anh ta tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối đen. Không biết lúc đó là vào lúc nào, trong căn phòng nhỏ đến một chiếc cửa sổ cũng không có.

Phó Dẫn Tu ngồi trước mặt anh ta, vốn không để tâm việc bị anh ta nhìn thấy mặt. Hơn nữa, anh muốn cho Cổ Minh Khải biết là ai đã ra tay với anh ta, vì sao lại ra tay với anh ta!

Đang hoảng loạn, Cổ Minh Khải nghe thấy Phó Dẫn Tu hỏi anh ta: “Là tay nào bỏ thuốc?”

Cổ Minh Khải sững người một chút, nhất thời không kịp phản ứng lại. Và anh ta cũng chỉ vì không lập tức trả lời, lập tức bị Giáp một đá mạnh vào sau đầu.

Đầu của Cổ Minh Khải “Bịch” một tiếng, đập thật mạnh xuống đất.

Cú ngã này khiến mắt anh ta nổ cả đom đóm, trước mắt đen kịt một lúc, mới dần hồi phục thị lực.

Cổ Minh Khải nghĩ đến câu hỏi của Phó Dẫn Tu, cuối cùng cũng hiểu ra, là chuyện anh ta đã bỏ thuốc Minh Ngữ Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.