Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 936: Chương 936: Rất nhiều lựa chọn, đều là lúc xảy ra chuyện mới có thể không chút nghĩ ngợi làm ra




“Chị!”

Sau đó, cô cảm thấy trước ngực đau xót, máu từ ngực chảy ra, thân thể từ từ trở nên lạnh buốt. Mọi thứ trước mắt đều như được phóng to rồi lại biến mất. Minh Ngữ Đồng không nghe được âm thanh gì nữa, chỉ thấy miệng Minh Ngữ Tiền mở lớn, hình như là đang nói cái gì đó. Sau đó cô cảm thấy vai mình được một bàn tay ấm áp đỡ lấy. Bây giờ trong đầu và trước mắt cô đều là một mảnh hỗn loạn, mãi cho đến khi ngã vào trong lòng Phó Dẫn Tu, thấy được gương mặt lo lắng của anh.

Là cô nhìn lầm rồi nhỉ?

Nhất định là lúc trúng đạn, mắt cũng hoa hết lên rồi.

Tâm tình lo lắng vì mình như vậy, làm sao có thể xuất hiện ở trên mặt của Phó Dẫn Tu được chứ?

“Minh Ngữ Đồng!” Phó Dẫn Tu trầm mặt xuống, nhưng đôi mắt lại đỏ bừng, ôm Minh Ngữ Đồng ngực đang không ngừng chảy máu, cả người run rẩy.

Chưa bao giờ thấy Phó Dẫn Tu như vậy, toàn thân Minh Ngữ Đồng đều lạnh ngắt. Cô từng vô số lần giao trái tim ra muốn cho anh thấy rõ ràng nhưng anh lại không nhìn rõ, còn đâm từng nhát đao một lên. Bây giờ thì được rồi, ngực cô thật sự đã bị đâm một đao, đến lúc đó thật sự có thể lấy trái tim ra cho anh nhìn rồi.

Minh Ngữ Đồng vô lực thở ra một ngụm khí lạnh, cố hết sức kêu lên: “Phó Dẫn Tu...”

“Em đừng nói chuyện nữa, tiết kiệm một chút hơi sức đi!” Phó Dẫn Tu ôm lấy Minh Ngữ Đồng rồi xông vào bên trong bệnh viện.

Bây giờ may mắn lớn nhất có lẽ chính là Minh Ngữ Đồng xảy ra chuyện ở cửa bệnh viện.

Minh Ngữ Tiền ở đối diện vọt tới, muốn đoạt lại Minh Ngữ Đồng từ trong lòng Phó Dẫn Tu. Cho dù chị của cậu có gặp chuyện không may thì cũng không cần ở trong lòng Phó Dẫn Tu.

Nhưng Phó Dẫn không hề dừng lại, không dám chần chừ, Giáp một và Giáp hai đúng lúc ngăn cản Minh Ngữ Tiền.

“Thưa cậu Minh, bây giờ cứu người là quan trọng nhất, chuyện tranh chấp để sau này hãy nói thì hơn.” Giáp hai khuyên nhủ.

Phó Dẫn Tu đã ôm Minh Ngữ Đồng đi về phía trước.

Ánh mắt Minh Ngữ Tiền vẫn đuổi theo Minh Ngữ Đồng nên tất nhiên cũng đã nhìn thấy bước chân lảo đảo của Phó Dẫn Tu.

Nhìn bóng lưng của anh, thậm chí sẽ cảm thấy anh đang sợ hãi.

Anh sẽ sợ hãi sao?

Trước đây vứt bỏ Minh Ngữ Đồng như vậy, sau khi trở về lại tìm mọi cách nhục nhã cô.

Anh sẽ bởi vì Minh Ngữ Đồng xảy ra chuyện mà sợ hãi sao?

“Các anh buông ra đi, tôi đã biết rồi.” Minh Ngữ Tiền nói, “Tôi sẽ không lấy tính mạng của chị tôi ra để đùa giỡn.”

Giáp một và Giáp hai nghe vậy, không ngăn Minh Ngữ Tiền nữa, ba người cùng nhau đuổi theo.

“Minh Ngữ Đồng, đừng nhắm mắt!” Phó Dẫn Tu ôm Minh Ngữ Đồng, chân vẫn luôn mềm oặt ra, cắn răng kiên trì mới không khiến bản thân đổ gục xuống mặt đất.

Đã trải qua bao nhiêu lần chao đảo giữa sự sống và cái chết, anh cũng không sợ hãi giống như bây giờ. Nhìn cô ở trong ngực của mình, ý thức càng ngày càng ít, hô hấp càng ngày càng mỏng, dường như là cả thế giới từ từ biến mất ở trong tay anh.

Bác sĩ và y tá đẩy xe chạy tới.

“Cậu Phó, hãy đặt cô Minh xuống đây đi.” Y tá nói.

Cả người Phó Dẫn Tu như chết lặng, ôm Minh Ngữ Đồng không chịu thả ra, cũng không biết có phải là do không có nghe thấy y tá nói gì hay không.

“Cậu Phó!” Ba y tá và một bác sĩ cùng tiến lên phía trước.

Lúc vị bác sĩ kia đỡ lấy cánh tay của Phó Dẫn Tu thì mới phát hiện cánh tay của anh đang cứng ngắc. Trán Phó Dẫn Tu lấm tấm mồ hôi, rốt cục cũng cẩn thận đặt Minh Ngữ Đồng lên trên xe đẩy.

“Mau lên! Hãy mau cứu lấy cô ấy!” Phó Dẫn Tu run giọng thúc giục.

Lúc y tá và bác sĩ cùng nhau đẩy Minh Ngữ Đồng đi vào trong phòng giải phẫu thì Phó Dẫn Tu vẫn còn đi theo.

Đôi môi Minh Ngữ Đồng trắng bệch, lông mi run rẩy, cố gắng muốn mở mắt lớn hơn một chút cũng không được. Minh Ngữ Đồng cố dùng sức hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy mặt của Phó Dẫn Tu ở ngay phía trên mặt cô.

Thấy cô nhìn qua, anh lập tức cúi thấp người xuống, “Minh Ngữ Đồng, em không được phép xảy ra chuyện!”

Người phụ nữ này, vì sao vừa nãy lại không tránh đi?

Tránh ra, viên đạn kia sẽ bắn vào anh.

Vì sao cô lại không tránh đi, ngốc nghếch đứng bất động.

Cô bị ngốc sao?

Đôi môi Minh Ngữ Đồng run rẩy. Đúng vậy, vì sao cô không tránh đi?

Cô cũng không biết.

Rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm, đều là đợi chuyện đến trước mắt rồi mới có thể thể hiện ra ngoài.

Rất nhiều lựa chọn, cũng đều là lúc xảy ra chuyện mới có thể không chút nghĩ ngợi làm ra.

Ngay lúc đạn bắn tới, trong đầu cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ không muốn để Phó Dẫn Tu bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.