Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 840: Chương 840: Râu cũng sắp bay lên trời rồi!




Đối với việc hai người trở về sớm, trước khi vui mừng là sự lo lắng.

Mục Lam Thục cũng lo lắng đứng dậy, nhưng thấy dáng vẻ đầy lo lắng của lão thái thái, bà vẫn an ủi: “Có lẽ là Cố Niệm nhớ Bánh Gạo Nhỏ rồi, thế nên mới kéo Chiêu Dương trở về sớm.”

Nói xong, Mục Lam Thục cười cười: “Con bé này, kết hôn rồi lại càng tùy hứng. Hưởng tuần trăng mật sao có thể chưa đến mấy ngày đã trở về chứ?”

Lão thái thái hoàn toàn không để ý, cũng hiểu được ý trong câu nói này của Mục Lam Thục là lo lắng họ trách Cố Niệm tùy hứng.

“Bánh Gạo Nhỏ ngày ngày ở nhà đếm ngón tay, mong chúng nó có thể trở về sớm một chút, Bánh Gạo Nhỏ chắc sẽ vui lắm.” Lão thái thái mỉm cười nói.

Bánh Gạo Nhỏ không nghĩ nhiều như hai cụ và Mục Lam Thục, lo lắng Cố Niệm và Sở Chiêu Dương không biết có phải ở bên ngoài đã gặp chuyện gì không. Biết hai người họ trở về sớm, cậu thật sự rất vui mừng. Cậu bé đứng ngẩn người mãi một lúc, sau đó ném máy chơi game lên thảm, chạy ra cửa.

“Là ba mẹ cháu đã về ạ?” Bánh Gạo Nhỏ vui mừng nhún nhảy, chỉ tiếc rằng bản thân quá lùn, không nhìn thấy hình ảnh trên màn hình. Nhưng lúc này Sở Chiêu Dương và Cố Niệm cũng đã vào đến sân, nhìn vào màn hình cũng không thấy nữa.

Thím Cao giải thích với Bánh Gạo Nhỏ, Bánh Gạo Nhỏ chỉ đành đứng đợi, còn giục thím Cao mở cửa trước. Thím Cao cười tủm tỉm mở cửa ra, Cố Niệm không thể chờ được nữa liền vẫy tay với họ: “Ông nội, bà nội, mẹ, thím Cao, Bánh Gạo Nhỏ!”

Thấy nụ cười rạng rỡ của Cố Niệm, Sở Chiêu Dương tuy trước nay chưa từng để lộ quá nhiều biểu cảm, nhưng lúc này nhìn thấy khóe môi, ánh mắt của anh cũng đều hơi cong lên, dường như còn mang một nụ cười nhạt. Hai người không giống gặp phải chuyện gì ở bên ngoài.

“Mau vào đi.” Lão thái thái đứng trước cửa vẫy tay với họ.

Nhưng Sở Chiêu Dương và Cố Niệm vẫn không nhanh không chậm. Thấy thế, lão thái thái lại có chút cảm giác kỳ quặc. Nếu là trước kia, Cố Niệm sớm đã chạy ào đến rồi. Hôm nay lại nhẫn nại như vậy.

Thật ra Cố Niệm cũng rất muốn bước nhanh một chút. Nhưng bị Sở Chiêu Dương canh chừng, cô có lòng muốn nhanh cũng không làm được. Anh chàng này, bây giờ đã xem cô như búp bê bằng sứ dễ vỡ rồi!

Bánh Gạo Nhỏ đã không chờ được nữa nhào về phía Cố Niệm, “Mẹ…”

Chữ “Mẹ” thứ hai còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Sở Chiêu Dương ngăn lại, xách cổ áo cậu lên, cách xa Cố Niệm một bước.

“Đừng hấp ta hấp tấp như thế, nhỡ xông vào mẹ.” Sở Chiêu Dương nói.

Lão thái thái bất giác nảy ra một suy đoán. Bà cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào bụng Cố Niệm. Mục Lam Thục không nghĩ nhiều như vậy, liền hỏi: “Sao đột nhiên lại về sớm nhiều ngày như vậy?”

Lúc này, cho dù Sở Chiêu Dương vốn không có nhiều biểu cảm thì cũng không kìm được nở nụ cười. Bất luận lý do là gì, lão thái thái nhìn thấy dáng vẻ hiếm có này của anh thì đã vui mừng khôn xiết rồi.

“Mau ngồi đi, bên ngoài nóng lắm phải không?” Lão thái thái cười tủm tỉm nói.

Thành phố B từ khi vào tháng sáu, nhiệt độ cao nhất chưa từng dưới 30 độ, nhiệt độ thấp nhất cũng khoảng 20 độ. Mặt Cố Niệm cũng bị mặt trời chiếu đỏ ửng rồi. Thấy hai cụ và Mục Lam Thục đều đã ngồi xuống, Sở Chiêu Dương bấy giờ mới hắng hắng giọng, vô cùng nghiêm nghị nói: “Cố Niệm có thai rồi!”

Vừa nãy lão thái thái đã có suy đoán này, bây giờ nghe thấy Sở Chiêu Dương nói ra, vẫn không kìm nổi kích động và hưng phấn.

“Ây da! Ây da ây da!” Lão thái thái kích động đến mức nói không thành lời, chỉ “Ây da” không ngừng.

Lão gia tử vẫn ngồi yên đó, còn có vẻ xem thường phản ứng không điềm tĩnh này của lão thái thái. Nhưng khóe miệng ông giật giật, cả râu cũng run lên không ngừng. Rõ ràng rất vui mừng nhưng vì duy trì hình tượng nên ông vẫn cố kìm chế.

“Bà nhìn bà đi, giống bộ dạng gì chứ!” Lão gia tử nắm bắt cơ hội châm chọc lão thái thái, ra sức kiềm chế tâm trạng kích động của mình, run run hàm râu nói, “Chỉ chút chuyện nhỏ, cả nói cũng không nói được? Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, có biết mất mặt không hả!”

Lão gia tử “Khụ” một tiếng, nói: “Bà không thể học hỏi tôi một chút sao?”

“Xì.” Lão thái thái ngồi trở xuống, “Ông thì bỏ đi, giả vờ gì chứ. Râu cũng sắp bay lên trời rồi!”

“Khụ!” Lão gia tử ho khan một tiếng, vẻ mặt biểu cảm: “Tôi không chấp nhặt với bà”.

Cố Niệm bật cười, lão thái thái không thèm để ý lão gia tử nữa, quay sang hỏi Cố Niệm: “Phát hiện ra lúc nào vậy?”

“Chính vào lúc chúng con đến nước Y được vài ngày, kiểm tra thấy con đã có thai, nhưng vì hai chúng con đều chưa chuẩn bị nên tình trạng không ổn định lắm, bây giờ thì đã không sao rồi. Nhưng chúng con nghĩ, nếu đã vậy thì về nước sớm một chút, còn có thể sớm một chút báo cho mọi người nữa.” Cố Niệm mỉm cười giải thích.

“Đúng đúng đúng, nên trở về sớm, vẫn là trở về sẽ khiến ta yên tâm hơn.” Lão thái thái gật đầu lia lịa.

“Thai được bao lâu rồi?” Mục Lam Thục hỏi.

“Hơn một tháng ạ.” Cố Niệm nói.

“Ây da, vậy vẫn không tiện nói ra ngoài, qua một thời gian nữa mới có thể nói, nếu không sẽ không tốt.” Lão thái thái vẫn rất tôn trọng những kiểu phong tục có chút mê tín này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.