Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1076: Chương 1076: Sao bà lại lừa cháu?




Phương Thiên An chần chừ, không lập tức nghe theo Minh Tư Liên mà nhìn sang Minh Tịnh Thủy.

Nhưng không đợi Minh Tịnh Thủy nói gì, Mạnh Trạch Đình liền cười lạnh hỏi: “Cô nói sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa, phải không?”

“Phải.” Minh Tư Liên khẳng định.

“Chúng tôi không phải đến vì tiền!” Bà Trịnh tức giận nói, “Chúng tôi không thiếu tiền!”

Mạnh Trạch Đình dìu bà, “Bà ngoại, đừng tính toán với hạng người như cô ta.”

Minh Tư Liên hừ lạnh một tiếng.

Mạnh Trạch Đình nói: “Chúng tôi đúng là không cần chút tiền này của các người.”

“Tôi cảm thấy hai người nên đợi nghe con số trước sẽ tốt hơn.” Minh Tư Liên châm chọc nói.

Minh Ngữ Tiền đứng bên cạnh “Haha” hai tiếng, khẽ hỏi Minh Ngữ Đồng: “Có phải cô ta bị ngốc không?”

“Em nói xem?” Minh Ngữ Đồng nhướng mày, nhỏ giọng nói.

Minh Ngữ Tiền lắc đầu, liền nghe Phó Dẫn Du nói: “Anh cảm thấy không phải.”

“Vậy anh cảm thấy cô ta thông minh lắm sao?” Minh Ngữ Tiền nhìn Phó Dẫn Tu như nhìn một tên ngốc.

“Ý tôi nói, cậu bảo cô ta ngốc, vốn không hoàn toàn đúng.” Phó Dẫn Du nói, “Vì phía trước còn thiếu một từ ‘Quá’.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Minh Ngữ Tiền: “...”

Luận độc mồm, đúng là cậu ta đã thua rồi!

Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng lúc nói chuyện có thể xem như khá nhỏ tiếng, tuy biết hai người họ đang nói chuyện nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc hai người họ đang thì thầm chuyện gì. Nhưng lúc Phó Dẫn Du nói lại không chút kiềm chế, khiến tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng, đương nhiên bao gồm cả Minh Tư Liên.

Minh Tư Liên giận đến phát run, nhưng người nói câu đó lại là Phó Dẫn Du, cô ta không dám đắc tội.

Minh Ngữ Tiền tốt bụng nói với Minh Tư Liên: “Cô cứ luôn miệng đòi cho người ta tiền, nhưng cô có biết anh ta là ai không?”

Minh Tư Liên cảm thấy câu hỏi này của Minh Ngữ Tiền mới là quá ngốc, cô ta mà lại không biết Mạnh Trạch Đình là ai sao?

Không phải chính là con trai của ba mẹ nuôi cô, ra ngoài làm công mấy năm, sau đó mất liên lạc, chính vào lúc mọi người đều tưởng rằng anh ta đã chết từ sớm rồi, thì đột nhiên lại xuất hiện. Ra ngoài lăn lộn thời gian dài như vậy, bây giờ còn trở nên nghèo kiết xác, vừa nhìn đã biết chẳng có bản lĩnh gì, uổng phí với gương mặt đẹp trai của anh ta.

Minh Tư Liên thầm khinh thường trong lòng.

Minh Ngữ Tiền chẳng thèm để ý biểu cảm ngu xuẩn đó của Minh Tư Liên, nở một nụ cười vô cùng hòa nhã. Từ ngày đầu tiên Minh Tư Liên bước vào Minh gia đến nay, đây là lần đầu tiên Minh Ngữ Tiền nở nụ cười hòa nhã với cô ta như vậy.

Minh Tư Liên rùng mình.

Minh Ngữ Tiền trước giờ không thích cô ta, tuyệt đối sẽ không tự nhiên mỉm cười hòa nhã với cô như thế. Trong đó chắc chắn có âm mưu.

Nhưng Minh Tư Liên còn chưa kịp động não, Minh Ngữ Tiền đã tốt bụng giải đáp thắc mắc cho cô ta, “Cái tên Mạnh Trạch Đình, cô chưa nghe qua sao? Ý tôi nói, ngoài đó là tên anh trai con của ba mẹ nuôi cô ra, cô chưa từng nghe đến cái tên này sao?”

Câu hỏi này của anh kỳ lạ, khiến Minh Tư Liên vốn không hiểu được.

Nhưng Minh Tịnh Thủy lại trầm mặc suy nghĩ, đắn đo một lúc, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, kinh ngạc nhìn Mạnh Trạch Đình.

Nhưng, nếu quả thật cậu ta là người mà ông nghĩ…

Mạnh Trạch Đình ăn mặc như vậy để làm gì?

Chẳng mấy chốc Minh Tịnh Thủy liền hiểu ra. Rõ ràng ngay từ đầu Mạnh Trạch Đình đã nhằm vào Minh Tư Liên mà đến, muốn xem thử phản ứng của Minh Tư Liên. Chỉ không ngờ rằng Minh Tư Liên quả nhiên ngu ngốc hệt như những gì anh ta tưởng tượng.

“Cậu là…” Minh Tịnh Thủy lên tiếng.

Mạnh Trạch Đình còn chưa kịp lên tiếng, Minh Ngữ Tiền lại giống như người phát ngôn thay cho Mạnh Trạch Đình, nói: “Anh ấy chính là giám đốc Mạnh gần đây vừa từ nước Y trở về, cháu nhớ hai hôm trước, không phải chú còn thương lượng với ba cháu, muốn tìm thời gian để hẹn gặp giám đốc Mạnh sao? Cô em họ này của cháu cũng thật có phúc. Chú vừa mới nghĩ đến việc hẹn với giám đốc Mạnh, nhưng giám đốc Mạnh đâu có dễ gặp vậy, thời gian đều đã xếp kín, bây giờ không phải vì quan hệ của em họ, đích thân giám đốc Mạnh đã tìm đến rồi sao.”

Minh lão gia trừng mắt nhìn Minh Ngữ Tiền một cái, nhưng Minh Ngữ Tiền vốn không quan tâm. Từ sau khi Minh lão gia xử lý chuyện của Minh Tư Liên bất công, liên tục hai lần không đòi lại công bằng cho Minh Ngữ Đồng, trong lòng Minh Ngữ Tiền đã có khoảng cách với Minh lão gia.

“Phải rồi, chú đã biết biết thân phận của giám đốc Mạnh, nhưng Tư Liên thì vẫn chưa biết.” Minh Ngữ Tiền mỉm cười nói với Minh Tư Liên, “Anh trai này của cô là một nhân vật nổi tiếng ở nước Y, con nuôi của Dương Tác Bình, cũng là người kế thừa duy nhất của Dương tiên sinh, hiện tại thay mặt Dương tiên sinh về nước phát triển. Đến cả Minh gia chúng ta, đối mặt với Mạnh tiên sinh, cũng phải cân nhắc chu đáo.”

Minh Ngữ Tiền mỉm cười gian xảo, “Nếu không phải thái độ vừa rồi của cô… Haha, có lẽ Mạnh tiên sinh cũng sẽ không chê xuất thân của cô, vẫn sẽ làm anh trai của cô, vậy cô so với bây giờ còn phong quang hơn nhiều.”

“Nhưng bây giờ...” Minh Ngữ Tiền lắc đầu, “Thế nên Phó Dẫn Du mới nói phía trước chữ ngốc cô còn thiếu một chữ ‘Quá’ đó.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đến cả Minh Tịnh Sơn cũng không ngờ anh chàng trước mặt, lại là nhân vật lớn ở thành phố B thời gian gần đây, Mạnh Trạch Đình!

Phương Thiên An tự chế giễu mình, không nhìn Minh Tư Liên nữa, cũng chẳng thèm nói gì thêm.

Đúng vậy, nhân vật như vậy sao có thể chạy đến Minh gia, đòi chút tiền của Minh Tư Liên chứ?

Màn mạnh miệng chỉ trích vừa rồi của Minh Tư Liên bỗng chốc biến thành trò cười.

Cô ta kinh ngạc nhìn Mạnh Trạch Đình, miệng cũng há hốc ra, còn không ngừng run run, như bị điện giật.

Nếu đã là người có bản lĩnh như vậy, sao lại ăn mặc rách rưới như thế!

Họ cố ý gài bẫy cô ta!

Bà Trịnh cứ luôn miệng nói vì muốn tốt cho cô ta, nhưng lại liên kết với Mạnh Trạch Đình đến hại cô ta.

Đây là muốn tốt cho cô ta sao?

Quả nhiên, cô ta chỉ là đứa được nhận nuôi, không thể bằng cháu ruột được.

Minh Tư Liên nhìn thấy phản ứng của Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng, chắc chắn họ đều đã biết từ sớm, bắt tay với Mạnh Trạch Đình cùng chơi cô ta.

Minh Tư Liên thật sự cảm thấy cả thế giới này đều chống lại cô ta.

“Bà ngoại, sao bà lại lừa cháu?” Minh Tư Liên chất vấn bà Trịnh. “Bà nói bà muốn tốt cho cháu, nhưng sao lại lừa cháu? Anh ấy rõ ràng lợi hại như vậy, rõ ràng hai người vốn không sống những ngày tháng khổ cực, nhưng lại giả vờ như vậy đến để hại cháu, tại sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.