Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 526: Chương 526: Sau khi kết hôn, người đứng đầu gia đình vẫn là mẹ con




“Quán cà phê bên cạnh có đồ ăn vặt, để con dẫn mẹ và Cố Niệm cùng Bánh Gạo Nhỏ sang đó, ăn chút điểm tâm uống trà chờ đến trưa rồi mọi người cùng đi ăn.” Sở Chiêu Dương nói.

Cố Lập Thành: “…”

Buổi trưa ông mời cơm không định tính anh mà.

Vốn dĩ định cứ thế bỏ qua Sở Chiêu Dương, nhưng ai ngờ được lại bị anh nắm được cơ hội, tự mình nói ra.

Vậy nên Cố Lập Thành đành phải đồng ý.

Sở Chiêu Dương dẫn Cố Niệm và mọi người đến quán cà phê bên cạnh cục cảnh sát, bởi vì đã gần đến giờ ăn cơm trưa, nên Cố Niệm không cho Bánh Gạo Nhỏ ăn nhiều đồ ăn vặt. Cậu nhóc nhìn món bánh ngọt trên menu, nói: “Ba, con muốn ăn bánh socola.”

Sở Chiêu Dương vừa định đáp, Cố Niệm đã nói: “Không được, sắp ăn trưa rồi, bây giờ con ăn bánh ngọt thì lát nữa sao ăn được bữa chính nữa.”

Cậu nhóc nhìn hình ảnh trên menu, nước miếng đã chảy cả ra.

Hương cà phê thơm ngát cùng hương thơm ngọt của những chiếc bánh bơ sữa, cả hương thơm socola đậm đà trong quán cà phê khiến cậu nhóc không chịu được nuốt nước bọt, rồi ôm tay Cố Niệm, “Mẹ ơi, mẹ cho con ăn một chút đi mà.”

“Chúng ta …” Cậu nhóc đếm, “Bốn người lận.”

Cậu giơ lên bốn ngón tay trắng trẻo mũm mĩm lên.

“Bốn người ăn một chiếc bánh ngọt, không nhiều đâu mà.” Cậu nhóc thèm thuồng liếm cái miệng nhỏ xíu, trông giống như chú mèo nhỏ ham ăn.

Thấy Cố Niệm không đồng ý, cậu nhóc cũng nghĩ ra, bây giờ cậu bé không chỉ có mẹ, cậu còn có ba nữa. Vậy nên, cậu lại chạy sang tìm Sở Chiêu Dương: “Ba, ba cho con ăn một miếng đi mà. Ba… ba chính là chủ gia đình mà.”

Mục Lam Thục híp mắt nhìn, trong lòng thầm thấy may mắn vì Cố Lập Thành không có ở đây, nếu không thế nào ông cũng nói Sở Chiêu Dương còn chưa kết hôn với Cố Niệm, sao được tính là chủ gia đình chứ.

Người chủ gia đình Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm, lại cúi đầu nhìn gương mặt tràn ngập mong chờ của con trai ở trong lòng, áy náy xoa đầu cậu nhóc: “Mẹ con quyết định.”

Cậu nhóc ngẩn người, đã nói ba là chủ gia đình cơ mà.

Tôn nghiêm của đàn ông đâu? Có còn nữa hay không đây?

Nhìn ánh mắt khiếp sợ không dám tin của con trai, khóe miệng Sở Chiêu Dương khẽ giật một cái, anh quay sang thương lượng với Cố Niệm: “Hay là mua cho con một cái đi em, để con ăn hai miếng cho đỡ đói bụng, còn lại chúng ta ăn.”

Cậu nhóc che mặt lại, không muốn chứng kiến dáng vẻ mất hết tôn nghiêm của người đứng đầu gia đình của Sở Chiêu Dương.

Trong các gia đình khác đều là ba nghiêm khắc. Nhưng sao ở nhà họ lại đổi ngược lại thế này? Hình như… hình như ba cũng sợ mẹ nha!

Vừa nghĩ xong, Sở Chiêu Dương tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ nói với cậu nhóc: “Ba xin lỗi, ba hết cách rồi.”

Cậu nhóc ngẩn người. Ngất luôn rồi!

“Ba, ba là người đứng đầu gia đình đấy!”

“Bây giờ còn chưa phải.” Sở Chiêu Dương cũng có chút ấm ức.

Nhưng vừa nói xong, đã thấy Cố Niệm nhíu mày nhìn anh.

Sở Chiêu Dương lập tức chỉnh lại cà vạt, ho khan một tiếng, nói: “Đương nhiên sau khi kết hôn, người đứng đầu trong nhà vẫn là mẹ con.”

Bánh Gạo Nhỏ: “…”

“Ba, ba làm gương cho con như vậy sao?” Cậu nhóc trầm mặc hỏi.

“…” Sở Chiêu Dương nghi hoặc, “Tấm gương như ba thì có gì không tốt chứ? Nhà chúng ta mẹ con là lớn nhất, chúng ta đều yêu thương bảo vệ mẹ con, tấm gương tốt thế cơ mà.”

“…” Cậu nhóc bĩu môi, “Vậy thì đến khi con trưởng thành rồi lấy vợ chẳng lẽ cũng sợ vợ như vậy sau, có mất mặt không cơ chứ.”

Sở Chiêu Dương: “…”

Ôi chao, con trai anh còn nhỏ xíu vậy mà suy nghĩ hoành tráng quá. Còn chưa đến ba tuổi, đã suy nghĩ đến chuyện cưới vợ rồi sao? Con có biết không, chú Ngụy Chi Khiêm và Hàn Trác Lệ của con đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân đó.

Mục Lam Thục dở khóc dở cười, nhưng vẫn nói: “Đương nhiên là phải yêu thương che chở cho vợ con rồi, người giống như ba con rất tốt, uy nghiêm của người đứng đầu gia đình không thể hiện ở những lúc như này.”

Cậu nhóc chẹp chẹp miệng, nhưng hình ảnh chiếc bánh socola vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu cậu. Cố Niệm bất đắc dĩ nói: “Mẹ mua cho con một miếng bánh, con chỉ được ăn một chút thôi đấy. Nếu sau đó con ăn bánh ngọt rồi trưa không ăn được cơm thì sau này mẹ sẽ không bao giờ cho con ăn như vậy nữa.”

Cậu nhóc gật đầu liên tiếp bảo đảm: “Con chỉ ăn một chút thật mà!”

Vậy là Cố Niệm gọi cho Bánh Gạo Nhỏ một cốc ca cao nóng, mỗi người một tách trà, và gọi thêm một chiếc bánh socola cho cậu bé. Chiếc bánh không lớn, nhưng lớp sô cô la lại rất dày. Cố Niệm dùng chiếc dao nhỏ cắt một miếng, đưa cho cậu nhóc: “Con chỉ được ăn chừng này thôi.”

Cậu nhóc thầm nghĩ, được ăn một chút thôi cũng được, cho nên cũng không dám có ý kiến gì. Phần còn lại Cố Niệm và Sở Chiêu Dương chia nhau ăn. Mục Lam Thục đã có tuổi, phải chú ý đường huyết nên không ăn đồ ngọt.

Cậu nhóc uống nửa cốc ca cao nóng, nói muốn đi nhà vệ sinh. Mục Lam Thục dẫn cậu đi.

Sở Chiêu Dương thấy Cố Niệm có vẻ không thích miếng bánh kia lắm, liền chủ động cầm lấy: “Em không thích thì đừng ăn nữa.”

Anh nhanh chóng ăn hết phần của mình, rồi định giải quyết tiếp phần ăn của Cố Niệm.

“Anh không thích ăn đồ ngọt cơ mà.” Cố Niệm thấy anh bắt đầu ăn phần bánh của mình, cũng không muốn miễn cưỡng Sở Chiêu Dương nữa.

Sở Chiêu Dương ăn một miếng, cười nhìn cô: “Em nghĩ sao?”, rồi không nói thêm gì nữa. Nhưng trong lời nói của anh rõ ràng còn có hàm ý nữa, em không thích ăn, thì anh sẽ vui vẻ giải quyết giúp em.

Cố Niệm không khống chế được hơi nhếch khóe miệng lên. Người đàn ông này bắt đầu biết chọc ghẹo cô như vậy từ khi nào thế? Rõ ràng là còn chưa làm gì cả, nhưng đã khiến cô đỏ mặt.

Sở Chiêu Dương đã quên mất mình vừa nói gì với Cố Niệm, nhìn gò má cô càng lúc càng đỏ ửng liền không nén được ánh mắt chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.