Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 290: Chương 290: Sống hơn nửa đời người rồi mà chẳng được tích sự gì hết!




Lão thái thái không nổi giận, cũng không thèm so đo tính toán với bà ta, nhưng không phải không biết tâm tư của bà ta. Cho nên, ở trước mặt lão thái thái bà ta vẫn luôn thành thực, sự sợ hãi đối với lão thái thái xuất phát từ bản năng.

“Sao bây giờ mới tới!” Sở lão gia trợn mắt, sắp đến giờ cơm trưa rồi.

Hai người muốn đến ăn cơm trưa luôn đúng không.

Sở Gia Hoành ngượng ngùng, ông ta hiểu tính Sở lão gia, nói thế nào cũng sai, cho nên ông ta cũng không giải thích gì cả.

Lão thái thái vẫn cười híp mắt như cũ: “Mau ngồi xuống đi.”

Hai người nhanh chóng ngồi xuống.

Nếu không có Sở lão gia và lão thái thái ở đây, lúc này nhất định Hướng Dư Lan đã trả lời một câu “Tôi không dám nhận.”

Nhưng cũng vì thế, họ chú ý đến Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lập tức trầm xuống. Nghĩ đến thái độ của họ trước mặt Sở lão gia và Sở lão thái thái đều bị Cố Niệm nhìn thấy, họ liền cảm thấy tổn hại đến uy nghiêm của mình, cực kỳ mất mặt.

Nhưng đang có Sở lão gia và lão thái thái nhìn, bà ta đành phải miễn cưỡng cười đáp lại.

Lần này Sở lão gia và lão thái thái đều đã nhìn ra, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đều không thích Cố Niệm.

“Hai con chưa gặp Cố Niệm đúng không?” Sở lão thái thái cười nói, “Đây là bạn gái của Chiêu Dương, là một cô gái rất tốt đấy.”

Lẽ nào trước đây họ đã từng gặp Cố Niệm?

Nghe vậy Sở Gia Hoành lập tức lộ ra biểu cảm không cho là đúng, nhưng cũng không tránh né Sở lão gia và lão thái thái.

Nếu không thì tại sao lại thể hiện thái độ không vui rõ rệt như vậy?

Lão thái thái vừa nhìn, nụ cười đã nhạt đi. Nhưng không phải nhằm vào Cố Niệm, mà là bất mãn với Sở Gia Hoành. Chưa nói đến việc bà thực sự thích cô gái này, khi bà đích thân giới thiệu nhưng Sở Gia Hoành lại thể hiện thái độ chống đối, không nể mặt bà như vậy, thật không coi bà ra gì.

Sở lão gia nháy mắt với lão thái thái, lão thái thái liền hỏi: “Trước đây hai con từng gặp Cố Niệm rồi sao?”

Hướng Dư Lan vội nói: “Gia Hoành chưa được gặp, con thì đã gặp mấy lần rồi. Nhưng lúc đó con còn chưa biết chuyện Chiêu Dương và con bé yêu nhau.”

Cố Niệm đã nhìn ra, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Bác trai, bác gái.”

“Ồ?” Sở lão thái thái nhíu mày, hỏi: “Gặp ở đâu? Tại sao lại gặp?”

Hướng Dư Lan vừa muốn nói, Sở Chiêu Dương đã không nhanh không chậm mở miệng nói trước: “Trước kia tổ chức R phái người tập kích con, cảnh sát đã phái người bảo vệ.”

Lão thái thái gật đầu: “Ừ, chuyện đó bà cũng có biết.”

Nói xong, không khỏi trách cứ: “Thằng bé này, sau khi xong chuyện rồi mới nói cho ông bà biết.”

“Con sợ ông bà lo lắng, nên đợi khi mọi chuyện ổn thỏa rồi mới báo cho ông bà biết, cũng không có chuyện gì, sao lại khiến ông bà phải lo lắng cho con chứ.” Sở Chiêu Dương giải thích.

Ngữ khí của anh nhàn nhạt, không nhanh không chậm, khiến người nghe cũng thấy bình tâm trở lại.

Dường như bất kỳ chuyện gì từ miệng anh nói ra đều vô cùng có sức thuyết phục.

“Đừng có ngắt lời.” Sở lão gia liếc mắt nhìn lão thái thái.

Lúc này Sở lão thái thái cũng không thèm chấp nhặt với Sở lão gia, tiếp tục nói với Sở Chiêu Dương: “Đúng đúng, nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, cảnh sát phái người đến bảo vệ con, trong đó có Cố Niệm à?”

Sở Chiêu Dương gật đầu: “Lúc đó tụi con còn chưa yêu nhau.“ Sở Chiêu Dương nói, “Khi ấy kẻ bắt cóc nửa đêm xông vào, chĩa súng vào con, may mà Cố Niệm nhào tới quật ngã tên đó. Hai người giằng co một lúc, nhưng trong tay kẻ bắt cóc có súng, nếu chỉ một chút sơ sẩy thôi thì người trúng đạn sẽ có thể là Cố Niệm. Nhưng Cố Niệm không hề chần chừ.”

Lão thái thái hít sâu một hơi, không khỏi rùng mình một cái.

“Nếu không có Cố Niệm thì khi đó chỉ cần tên bắt cóc nổ súng là con đã chết ngay tại chỗ rồi.” Sở Chiêu Dương trầm giọng xuống, vạch ra một đường, “Lúc đó, súng chỉ cách con có chừng này.”

Lần này lão thái thái càng hít sâu hơn, mặt cũng trắng bệch.

Bà vội nhắm mắt lại hơi ngửa đầu lên, chắp tay bái, rầm rì nói: “Ông trời phù hộ, Phật tổ phù hộ.”

Niệm xong, lại kéo tay Cố Niệm, không ngừng cảm ơn nói: “Cố Niệm, thực sự cảm ơn con. Nếu không có con thì có lẽ bà đã không còn đứa cháu này nữa rồi.”

Cố Niệm vội lắc đầu: “Tuy lúc đó chúng con chưa yêu nhau, nhưng thân là cảnh sát nhân dân, bảo vệ anh ấy là chức trách của con, là chuyện con nên làm.”

“Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, không có cái gì là nên hay không nên cả.” Lão thái thái hiểu rõ rằng, cho dù đó là chức trách của cô, nhưng mọi người đều do cha mẹ sinh ra, trong mắt cha mẹ mình đều là người quan trọng nhất.

Không ai có nghĩa vụ phải hy sinh tính mạng của mình vì người khác cả.

“Cố Niệm à, cảm ơn con, thực sự cảm ơn con.” Lão thái thái nghẹn ngào nói.

Ngay cả Sở lão gia cũng không nói gì, hơi thở nặng nề.

“Lúc đó mẹ cũng biết chuyện này, mẹ biết rõ Cố Niệm vì cứu con mà phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng cũng chỉ sai lái xe mang chút đồ bổ đưa đến bệnh viện thăm Cố Niệm, chứ không hề lộ mặt.” Sở Chiêu Dương nói hết thái độ khi ấy của Hướng Dư Lan ra.

Sở lão thái thái trừng mắt nhìn Hướng Dư Lan: “Thật thiếu hiểu biết! Chuyện lớn như vậy, dù bản thân mình đến thăm hỏi cảm ơn cũng không có gì quá đáng cả, đó là chuyện liên quan đến tính mạng đấy! Người ta đã mạo hiểm tính mạng cứu Chiêu Dương, con lại chỉ cho người mang chút quà đến cho có lệ thế thôi sao? Con coi người ta là ăn mày sao? Sao con lại coi thường người khác như vậy chứ!”

Lão thái thái rất muốn nói, mắt chó xem thường người. Nhưng rốt cuộc vẫn đang ở trước mặt Cố Niệm, cho nên bà vẫn còn giữ lại cho Hướng Dư Lan chút thể diện.

Lần này ngay cả Sở lão gia cũng nổi giận.

Ông không nổi giận lên Hướng Dư Lan, mà chất vấn Sở Gia Hoành: “Chuyện này anh có biết không?”

Sở Gia Hoành ngượng ngùng, đang định phủ nhận, thì Sở Chiêu Dương đã đi trước một bước, “Cục trưởng Trình đã đưa báo cáo cho ba mẹ con xem rồi, cho nên mẹ mới biết những chuyện đã xảy ra.”

“Được lắm, không ngờ đứa con trai tôi nuôi nấng, đứa con dâu tôi lấy về cho con trai tôi lại là lũ không ra gì!” Lão thái thái phẫn nộ chỉ vào họ, tức giận đến mức đôi tay cũng run rẩy.

“Chuyện này mà để người ngoài biết được họ sẽ nghĩ rằng nhà chúng ta không có gia giáo!” Lão thái thái cả giận nói, bàn tay liên tục đập mạnh mấy cái vào tay ghế.

Lời nói này rất nặng nề.

Nhưng Sở lão gia không nói lời nào, chỉ sầm mặt xuống, rõ ràng là đồng tình với lời lão thái thái nói.

Những gì Sở Chiêu Dương nói đều là sự thật, không hề thêm mắm thêm muối, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan dù muốn phản bác cũng không tìm được lý do.

Nhất thời hai người chỉ biết lén trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương.

Vì Cố Niệm, Sở Chiêu Dương lại dám hố cả cha mẹ mình!

“Con cũng từng hỏi mẹ con như vậy, nhưng bà ấy nói, Cố Niệm là vì muốn lấy lòng con nên mới dùng khổ nhục kế.” Sở Chiêu Dương nói, hoàn toàn lột trần hết mọi chuyện của Hướng Dư Lan, không hề có chút cảm giác áy náy nào.

“Hoang đường!” Lão thái thái tức giận đùng đùng, lại dùng sức đập mấy cái vào tay ghế, rồi sau đó run rẩy chỉ vào Hướng Dư Lan, “Cô nói vậy mà được à? Có người lấy tính mạng ra để dùng khổ nhục kế à?”

Lời của lão thái thái giống hệt như những gì Sở Chiêu Dương đã nói trước đó.

“Khi đó ba mẹ con còn hợp sức lại tác hợp cho con và Giang Hướng Tuyết.” Sở Chiêu Dương lại nói.

Đến đây thì còn gì chưa sáng tỏ nữa, lão thái thái nghẹn lại.

“Hai đứa nhìn người kiểu gì thế hả? Với cái đức hạnh đó của Giang Hướng Tuyết mà hai đứa cũng vừa mắt được sao? Lại còn không biết xấu hổ không vừa lòng với Cố Niệm! Với mắt nhìn người đó của hai đứa thì thôi bỏ đi! Sống hơn nửa đời người rồi mà chẳng được tích sự gì hết!”

Bị lão trước mặt tiểu bối, chỉ thẳng mặt chửi mắng như vậy, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đều đỏ bừng mặt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.