Cố Lập Thành mỉm cười: “Mày có thể là Mercury, tao dĩ nhiên cũng có thể là người của cảnh sát.”
Ngôn Luật nghi hoặc, những thành viên cao cấp nhất của tổ chức R, có ai là không ở trong đây hơn mười mấy năm cơ chứ?
Chẳng nhẽ kẻ này đã nằm vùng suốt hơn hai mươi năm sao?
Khi nhìn kĩ người đàn ông đứng trước mặt, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi:
“Cố Lập Thành!”
Cố Lập Thành mỉm cười, dáng vẻ nho nhã, đồng thời giơ súng lên. Ngôn Luật chưa kịp phản ứng gì, liền nghe thấy hai tiếng “Pằng! Pằng” vang lên. Tiếp theo đó, đầu gối truyền đến một cơn đau buốt. Hai đầu gối không ngừng chảy máu, thấm ướt chiếc quần dài màu đen. Sắc mặt Ngôn Luật trắng bệch, lập tức ngã xuống đất.
Cố Lập Thành đi tới, túm lấy cổ áo của Ngôn Luật, nói: “Kẻ này phải giữ lại mạng sống, lúc về sẽ cần dùng đến.”
Sở Chiêu Dương đứng đằng sau, nhìn chăm chăm vào Cố Lập Thành. Ông ta đang quay lưng về phía anh, không chút phòng bị. Ban nãy anh đã nghe rõ những lời Cố Lập Thành nói với Ngôn Luật về thân phận của ông ta, nhưng chuyện lớn như vậy, anh thực sự không dám tin hoàn toàn. Không thể ngờ được, kẻ năm đó đã bắt cóc anh sau đó trốn thoát, vài phút trước hắn còn là cấp cao của tổ chức R, nay đã trở thành nội ứng của cảnh sát.
Sở Chiêu Dương nhớ lại tình huống vừa rồi. Lúc đó Ngôn Luật không biết, nhưng anh đã thấy rất rõ. Cố Lập Thành không hề muốn giết cảnh sát đó, chĩa súng lên phía trên đầu, nhưng khi bóp cò lại nhanh chóng hạ xuống, bắn vào áo chống đạn phía dưới của anh ta. Anh ta rơi ra ngoài là do lực va chạm của đạn. Nếu là người của tổ chức R, Cố Lập Thành không cần phí nhiều công sức như vậy.
Cố Lập Thành kéo Ngôn Luật vào một căn phòng, lấy còng tay khóa chặt hắn vào một cái tủ. Quay đầu lại, thấy Sở Chiêu Dương vẫn đang nhìn mình, ông mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi không gạt cậu đâu.”
Cố Lập Thành nhíu mày: “Tôi sẽ không để vợ con tôi vì tôi mà không ngẩng đầu lên được.”
“Cố Lập Thành, ông ẩn mình giỏi thật đấy!” Ngôn Luật nghiến răng. Máu trên chân hắn vẫn không ngừng chảy, cơ thể vì đau và mất máu nên đã bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng trở nên yếu đi.
“Tao ẩn nấp trong tổ chức R hơn hai mươi năm là vì đợi ngày này.” Cố Lập Thành thẳng lưng lên, lạnh lùng nói, “Nếu không, sao tao có thể bắt được mày? Chỉ không ngờ rằng, gián điệp mà tổ chức R phái đi lại là mày.”
“Tao vốn tưởng mày là người can đảm, chính nghĩa. Nhưng thật không ngờ, mày chỉ là một kẻ hèn nhát.” Cố Lập Thành khinh thường, “Cảnh sát lần trước cũng vì mày mà chết. Lần này mày sẽ không thoát được đâu.”
Cố Lập Thành đã ẩn mình trong tổ chức R hơn 20 năm, những nỗi khổ mà Ngôn Luật đã từng gánh chịu sao có thể so sánh với ông. Vậy mà chưa được bao lâu, hắn đã không chịu được!
Khi biết được tin bên phía cảnh sát xuất hiện kẻ phản bội, Cố Lập Thành vô cùng giận dữ.
Sở Chiêu Dương nhìn Ngôn Luật. Thì ra kẻ hại chết Chung Kì Chính lại là hắn.
Cố Lập Thành quay lại nói với Sở Chiêu Dương: “Đi thôi, mọi chuyện tôi sẽ nói rõ với cậu sau.”
Hai người vừa đi được vài bước, liền có kẻ đứng chặn trước mặt. Proto mang theo ba người, cầm súng chĩa thẳng vào bọn họ.
Cố Lập Thành nhíu mày, mặt bình tĩnh: “Muốn làm gì đây?”
“Mày giúp cảnh sát bắt Ngôn Luật, còn bọn tao hôm nay sẽ bắt mày.” Giọng Pruto thâm độc.
Cố Lập Thành hơi ngẩn, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười, giọng vẫn bình tĩnh: “Pruto, tao biết mày luôn muốn lấy vị trí của tao, chỉ là hôm nay không thích hợp cho lắm. Tao nhận thấy cảnh sát đang tấn công vào đây, nên đưa Sở Chiêu Dương đến họp mặt với chúng mày, mày lại đổ tội danh cho tao.”
Pruto cười lạnh lùng: “Đừng giả vờ. Hôm nay cảnh sát vì muốn bắt gọn cả bọn chúng ta, nhân tiện tóm lấy nội gián trong cục cảnh sát, mới để cho Sở Chiêu Dương làm mồi nhử. Nhưng bọn chúng thả mồi thì bọn tao cũng thả mồi.”
“Bọn chúng muốn bắt nội gián trong cục cảnh sát, bọn tao cũng muốn bắt nội gián trong tổ chức.” Pruto lạnh lùng nhìn Cố Lập Thành, “Màn kịch hôm nay là bọn tao tương kế tựu kế, muốn dụ nội gián trong tổ chức ra.”
Pruto nhìn Cố Lập Thành, gằn giọng: “Chỉ là không ngờ, kẻ đó là mày!”
Trong tổ chức, người Pruto khâm phục không nhiều, mà Cố Lập Thành là một trong số đó. Hắn rất tán dương người đàn ông này, bề ngoài nho nhã lịch thiệp nhưng thủ đoạn lại vô cùng thâm độc tàn nhẫn, máu lạnh.
Đây đúng là màn kế trong kế.