Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 397: Chương 397: Thái độ này, không phải đến nhà thông gia




Nếu có thể mượn cơ hội này, một mẻ phá tan tổ chức R, anh sẽ không cần lo lắng Cố Niệm sẽ gặp nguy hiểm khi đối phó với bọn chúng nữa.

Mạc Cảnh Thịnh chau mày, trầm giọng nói: “Nhưng cậu cũng nên biết, cậu lấy mình làm mồi nhử rất nguy hiểm. Dù cho phía cảnh sát chúng tôi ở đây, cũng không thể bảo đảm không có sơ suất gì, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”

“Tổ chức R vốn vì tôi mà đến, chẳng lẽ lần nào tôi cũng phải trốn phía sau sao? Các người bảo vệ tôi, tuy là nhiệm vụ, nhưng các người cũng sẽ bị thương.” Sở Chiêu Dương trầm giọng.

Anh đã quyết định, Mạc Cảnh Thịnh dù có khuyên cũng không khuyên được. Chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Sở Chiêu Dương dặn dò nói: “Chuyện này đừng để Cố Niệm biết.”

“Biết rồi.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “cậu yên tâm đi.”

“Nếu có thể, cứ bố trí cô ấy ở hậu phương.” Sở Chiêu Dương nói.

Nếu Cố Niệm biết anh cũng tham gia, cô ấy nhất định sẽ không chịu ở hậu phương.

Nhưng để Cố Niệm tham gia, anh sẽ lo lắng cho cô, như cách cô lo cho sự an toàn của anh vậy.

Mạc Cảnh Thịnh gật đầu: “Được.”

***

Thành phố B, Sở Gia Hồng chỉ gọi vài cuộc điện thoại liền có thể tìm ra nơi ở của Mục Lam Thục. Ông cùng Hướng Dư Lan liền lập tức đến nhà Mục Lam Thục.

Khi chiếc Bentley của Sở Gia Hồng đậu ở gần dưới lầu nhà Mục Lam Thục, gây ra bất ngờ không nhỏ. Từ lúc Cố Niệm sống chung với Sở Chiêu Dương, chiếc xe tốt nhất mà người dân ở khu vực nhỏ này nhìn thấy là chiếc Bentayga của Sở Chiêu Dương. Ngoài việc ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy, sau này Sở Chiêu Dương thường hay lái xe đến, dần dần, mọi người cũng quen rồi.

Hôm nay đột nhiên lại có thêm một chiếc, người dân liền thì thào bàn tán.

“Còn có thể tìm ai? Chúng ta ở đây, tìm một người có tiền, có thể chạy loại xe này, không phải là Mục gia sao?”

Đúng lúc này, Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan xuống xe.

Tài xế bước đến trước hỏi: “Xin hỏi, lầu số 3, là tòa nhà nào?”

“Đi bên đó.” Người dân chỉ ngón tay về một phía.

“Cảm ơn.” Tiểu Tống nói cám ơn, rồi lập tức nói với Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan.

Hai người thân phận cao quý, luôn đứng ở đằng xa, gương mặt kiêu ngạo, không muốn hòa lẫn vào những người dân phố chợ nhỏ bé này. Dường như đứng gần bọn họ một chút, liền cảm thấy bị không khí của phố chợ làm ô nhiễm.

Nghe thấy câu trả lời của tiểu Tống, hai người lạnh lùng gật đầu, rồi đi về phía tòa nhà số ba.

“Hừ, kiêu căng cái gì, nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như chúng ta là rác rưởi vậy.”

“Đúng vậy, thật nực cười.”

“Haiz, tòa nhà số 3 không phải là lầu của Mục gia sao? Không phải thật sự đến tìm bà Mục chứ?”

“Tôi thấy rất giống. Nhìn tuổi tác của bọn họ, không chừng là trưởng bối trong nhà của bạn trai Cố Niệm, nói không chừng là ba mẹ gì đó.”

“Bà nói, tôi cũng cảm thấy vậy, nhìn rất giống bạn trai của Cố Niệm.”

“Ôi chao, bình thường chúng ta ngưỡng mộ Cố Niệm tìm được một bạn trai có gia thế tốt, con người rất tốt, nhưng lại quên mất, hoàn cảnh nhà người ta quá tốt, làm ba mẹ có thể sẽ không hài lòng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, không giống như đến tìm thông gia, ngược lại giống như đến tìm kẻ thù.”

“Chứ còn gì nữa? Đến nhà thông gia sao có thể mặt lạnh như vậy. Có lẽ không đồng ý chuyện của Cố Niệm. Mà cho dù ba mẹ không qua mặt được con, cuối cùng cũng đồng ý, đợi Cố Niệm gả vào, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất khó khăn.”

“Nói cũng phải. Không thích con dâu như cô ấy, tương lai nhất định sẽ nhìn chỗ nào cũng không vừa ý, có cơ hội sẽ làm khó làm dễ, không dễ dàng gì.”

Mọi người lắc đầu thở dài, hồi mới thấy Sở Chiêu Dương, ngoài ngưỡng mộ ra, không ít người còn cảm thấy ghen tị Cố Niệm vô cùng may mắn.

Nhưng hiện giờ lại cảm thấy đồng cảm. Được cái nọ mất cái kia, ít nhiều cũng có chút cân bằng tâm lý.

Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan tức giận xông vào cửa nhà Mục Lam Thục.

Hướng Dư Lan trong lòng đầy sự tức giận, cũng không thèm gõ cửa đàng hoàng, giơ tay ra dùng sức đập vào cửa nhà. Tiếng “ầm ầm ầm” vang lên.

Mục Lam Thục đang cùng Cố Niệm xem tivi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa khí thế hừng hực, không chút lễ phép, liền chau mày.

“Ai mà bất lịch sự thế?” Mục Lam Thục không vui nói, đứng dậy từ sofa, đi về phía cửa.

Tiếng gõ cửa ngày càng không thiện chí, Cố Niệm không yên tâm, liền cùng Mục Lam Thục đi ra.

Mục Lam Thục dùng mắt mèo nhìn ra, bà không nhận ra Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, liền hỏi Cố Niệm: “Con xem xem, hai người ngoài cửa con có quen không?”

Nhìn xong, cô kinh ngạc nói với Mục Lam Thục: “Là ba mẹ của Sở Chiêu Dương.”

Mục Lam Thục nhíu mày: “Nhìn dáng vẻ của bọn họ, không hề giống như đến nhà thông gia.”

Biểu cảm của Cố Niệm cũng thận trọng hơn: “Con từng đi gặp ông bà, Chiêu Dương nói ấn tượng của hai người họ với con không tệ. Chẳng phải đợi đến khi Chiêu Dương công tác về mới hẹn mẹ bàn chuyện hôn sự sao?”

Mục Lam Thục gật đầu, chuyện này, hôm Sở Chiêu Dương đi công tác, Cố Niệm trở về nhà, từng nói qua với bà.

“Ba mẹ anh ấy sau đó cũng không tìm con, cũng không có phản ứng kịch liệt gì.” Cố Niệm nói, còn nghĩ là vì mối quan hệ với ông bà, dù cho ba mẹ Sở Chiêu Dương muốn phản đối cũng không có cách gì. “Sao lại đến vào lúc này?” Thời gian bây giờ, đã không còn sớm nữa.

Tiếng gõ cửa của Hướng Dư Lan vẫn vang lên, Mục Lam Thục thở dài, cũng biết hai người họ đến không có chuyện tốt lành gì.

“Bất luận thế nào mình cũng phải mở cửa trước, xem xem bọn họ định làm gì rồi hẵng nói.” Mục Lam Thục thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.