Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1143: Chương 1143: Tiếng “ba” này có phải gọi hơi sớm rồi không?




Minh Ngữ Đồng khom người xuống, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Một lát nữa vào trong, khi mọi người biết thân phận của con, có lẽ sẽ rất loạn. Mẹ không biết mọi người có nói gì khó nghe hay không, khi tức giận sẽ dễ nói lời tổn thương người khác, nhưng không phải là nói con, nên con đừng để tâm nhé.”

Tiểu Cảnh Thời có chút mơ hồ gật đầu.

Minh Ngữ Đồng lại nói: “Con cũng đừng sợ, bất luận xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Ba, con và cả mẹ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau phải không?” Tiểu Cảnh Thời hỏi.

“Ừ.” Minh Ngữ Đồng gật đầu khẳng định, “Mọi người trong nhà... có lẽ sẽ phản đối, nhưng mẹ nhất định sẽ không thay đổi, chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Con biết rồi, mẹ là mẹ con, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Minh Ngữ Đồng mỉm cười, xoa đầu quả dưa của cậu.

Cậu nhóc ngoan ngoãn để cho Minh Ngữ Đồng xoa đầu, còn híp mắt, đầu chủ động cạ cạ vào lòng bàn tay Minh Ngữ Đồng. Dáng vẻ như một chú cún, khiến Phó Dẫn Tu không dám nhìn.

“Vào trong đi.” Phó Dẫn Tu lên tiếng nhắc nhở.

Minh Ngữ Đồng đứng dậy, Minh Ngữ Tiền mở cửa ra. Nhìn thấy bọn họ vào cửa, lão thái thái vội vàng đi lại, ngồi xuống bên cạnh Minh lão gia, bày ra dáng vẻ trưởng bối.

“Bọn nó vào rồi, tôi thấy Phó Dẫn Tu cũng dẫn con trai theo. Vừa mới nói chuyện với Ngữ Đồng bên ngoài, dáng vẻ cho thấy tình cảm của rất tốt. Đứa trẻ này rất thân thiết với Ngữ Đồng.”

Nghe lời của bà, vợ chồng Minh Tịnh Sơn có chút yên tâm.

Minh lão thái thái nói xong chưa lâu thì tiếng chuông cửa lại vang lên, sau đó thì nghe thấy giọng của Minh Ngữ Tiền, “Ông nội bà nội, chị con đến rồi.”

Minh lão thái thái không giữ nổi dáng vẻ trang nghiêm của mình, bà kích động lại hiếu kỳ đứng dậy, nhìn thấy Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng dắt tay Tiểu Cảnh Thời đi vào.

Dáng vẻ này nhìn rất giống như một gia đình ba người, rất xứng đôi. Tiểu Cảnh Thời rất khôi ngô, trên mặt còn nở nụ cười ngọt ngào.

Minh lão thái thái nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên vì Tiểu Cảnh Thời có mấy phần giống Minh Ngữ Đồng.

Lúc này cậu nhóc đứng cùng Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng, bất kể là ai nhìn thấy cũng cảm thấy cậu là con trai của hai người. Hoàn toàn không thể ngờ cậu nhóc là con trai của Phó Dẫn Tu và người khác.

Lúc này ai nhìn thấy cũng đều sững sờ.

Tiểu Cảnh Thời nhoẻn miệng cười ngọt ngào, “Cháu chào ông cố bà cố, chào ông bà.”

“Ngoan lắm.” Minh lão thái thái vô cùng vui vẻ.

Cậu nhóc gọi bọn họ như vậy, tuy vẫn có chút vội vàng nhưng có thể thấy Phó Dẫn Tu đã dạy bảo từ trước.

“Đến đây bà cố xem nào.” Minh lão thái thái cười vẫy tay.

Tiểu Cảnh Thời lập tức đi tới, còn đặc biệt nũng nịu sà vào lòng Minh lão thái thái, không có chút xa lạ nào. Minh lão thái thái nhìn ở khoảng cách rất gần, quan sát kỹ Tiểu Cảnh Thời thì phát hiện cậu nhóc và Minh Ngữ Đồng thật sự rất giống nhau.

Minh lão thái thái càng nhìn càng ngạc nhiên, vừa ôm Tiểu Cảnh Thời trong lòng vừa nghi hoặc nhìn sang Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng vẫn chưa nói gì thì Phó Dẫn Tu nói trước: “Ông nội, bà nội, ba, mẹ, chú, thím.”

Không chỉ ông bà Minh gia, vợ chồng Minh Tịnh Sơn kinh ngạc mà cả Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An cũng sửng sốt.

“Mau ngồi xuống đi.” Minh lão thái thái vội nói.

Phó Dẫn Tu đang chột dạ nên không dám ngồi xuống.

Lúc này Minh lão thái thái đang tha thiết và đầy mong chờ nhìn Phó Dẫn Tu nên anh không thể từ chối, anh kéo tay Minh Ngữ Đồng đi về phía trước, để đồ trong tay xuống.

“Đây là đồ con mua cho mọi người, hi vọng mọi người sẽ thích.”

Chu Thái Lâm rất hài lòng với Phó Dẫn Tu, mỉm cười nói: “Sao lại tốn kém như vậy.”

“Con và Ngữ Đồng ở bên nhau, thật ra nên đến ra mắt các vị trưởng bối sớm hơn, là con thất lễ.”

Anh chỉ đơn thuần dùng thân phận vãn bối để đối đãi với bọn họ, hoàn toàn là vì sự tôn trọng và yêu thương đối với Minh Ngữ Đồng khiến mọi người càng thêm hài lòng.

“Không ngờ giám đốc Phó lại dễ gần như vậy.” Minh Tịnh Sơn vô cùng vui vẻ.

“Ba, ba gọi con bằng tên là được rồi.” Phó Dẫn Tu nói.

Ấn tượng thường ngày của Phó Dẫn Tu quá sâu sắc nên Minh Tịnh Sơn nhất thời không thích ứng được thân phận mới của mình.

“Haha.” Minh Tịnh Sơn cười gượng, tiếng “ba” này có phải gọi hơi sớm rồi không?

“Thật ra lần này đến đây, con muốn xin cưới Ngữ Đồng.” Phó Dẫn Tu tuy trong lòng không bình tĩnh nhưng nét mặt vẫn rất bình thản. Dường như không nhận thức được lời này của mình sẽ ném ra quả bom to lớn thế nào.

Minh lão thái thái bất ngờ đến mức sững sờ, “Hai đứa... hai đứa mới ở bên nhau chưa bao lâu mà?”

“Con biết, lần đầu đến ra mắt người lớn mà nhắc đến chuyện này thì hơi đường đột. Nhưng con và Ngữ Đồng đã ở bên nhau rất lâu. Con cũng thật lòng muốn cưới cô ấy, hi vọng được các vị trưởng bối đồng ý.”

Chu Thái Lâm đã ngẩn ra, Minh lão gia lên tiếng: “Nếu con có lòng, chúng ta không thể không đồng ý, vậy bây giờ chúng ta xem ngày, chọn ra ngày tốt là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.