Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1164: Chương 1164: Tìm thấy manh mối




“Ý tôi nói là hôm qua, tối qua, tôi cũng tỉnh lại ở đây.”

“Phải, chính là hôm qua. Chiều hôm qua, chúng tôi ra ngoài làm việc đồng áng, lúc trở về nhìn thấy cô nằm bên đường, nên đã đưa cô về đây.”

“Một mình tôi sao?” Minh Ngữ Đồng kinh ngạc hỏi.

Người phụ nữ đó gật đầu, “Tôi cũng không biết sao cô lại ở đây. Chỗ này của chúng tôi rất hẻo lánh, trước sau hoang vắng, sao cô đến đây được?”

Minh Ngữ Đồng rũ mắt, ánh mắt đảo vài vòng, nói: “Tôi là nhà địa chất học đến đây khảo sát, bị lạc mất đồng đội, lạc đường.”

Cô vốn không hiểu những người ở đây, nếu Phó Nhân Kiệt bắt cô đến đây, sao có thể chọn một chỗ tốt cho cô chứ? Trước khi xác định nơi này là nơi nào, gồm có những ai, cô chỉ có thể duy trì sự cảnh giác của mình. Nếu nói bản thân bị bắt cóc, bây giờ cô cô độc một mình, không nơi nương tựa, có người nảy sinh tâm niệm xấu phải làm sao? Cảnh giác không thể không có, cô không thể vừa gặp mặt người ta, chưa làm rõ đầu đuôi đã tin tưởng đối phương được.

Người phụ nữ đó dường như cũng không nghi ngờ gì, nói: “Không biết cô đã nằm bên đường bao lâu nữa.”

Minh Ngữ Đồng nói: “Bác có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một chút không? Tôi muốn gọi cho đồng đội của mình, bảo họ đến đón tôi.”

“Chuyện này e là không được.”

“Tại sao vậy?”

Người phụ nữ đó ngượng ngùng nói: “Tối qua cô ra ngoài, chắc cũng đã nhìn thấy môi trường ở đây của chúng tôi. Đây là một vùng quê nghèo hẻo lánh, đường dây điện thoại vẫn chưa được kéo đến đây. Nhưng gần đây đang làm rồi, nói cuối năm mới có thể làm xong. Nếu cô muốn dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài, có lẽ không có cách nào đâu. Trước đây cũng có những người trẻ tuổi như cô chạy đến chỗ này của chúng tôi du lịch, nói cái gì mà trải nghiệm cuộc sống văn hóa tự nhiên, địa hình ở đây của chúng tôi đúng là rất đặc biệt, chụp ảnh cũng rất đẹp. Nhưng họ đến đây thì cả điện thoại cũng không có tín hiệu. Chỗ này của chúng tôi phát triển khá chậm, điều kiện kinh tế vốn không tốt. Những thứ có thể trồng được cũng rất ít. Mặt nào cũng phát triển chậm hơn những nơi khác rất nhiều. Nhưng quốc gia cũng không quên chúng tôi là được.”

“Vậy bình thường mọi người cũng không ra ngoài sao?”

“Có chứ, cách nơi đây mất một ngày đi xe có một thị trấn nhỏ. Bình thường có một chuyến xe cách nửa tháng sẽ đến đây một lần, chúng tôi cần gì thì cứ lên thị trấn một lần mua về. Nghe nói cuối năm sau khi có đường dây điện thoại cũng sẽ bắt đầu sửa đường, như vậy sau này chúng tôi cũng không cần đợi nửa tháng mới có thể ra ngoài một lần nữa. Cô ở đây quan sát thử sẽ biết, chỗ này của chúng tôi đều là những người trạc tuổi tôi, những người trẻ tuổi đều ra ngoài rồi, không thích sống ở đây.”

“Tôi còn chưa cám ơn bác đã cứu tôi.”

“Chẳng phải chuyện to tát gì, chúng tôi ở đây tuy không giàu có nhưng cũng không đến mức không có ăn. Cô cứ ở lại đây, qua 10 hôm nữa sẽ có xe đến đây, đến lúc đó cô vào trong thị trấn sẽ có thể tụ họp với đồng đội của cô rồi.”

Minh Ngữ Đồng thật sự không hiểu. Cô bị bắt cóc, nhưng bị bắt cóc đến đây là sao chứ?

Nghe những gì người phụ nữ này nói, dường như thật sự không biết chuyện cô bị bắt cóc. Hơn nữa, nghe cách bà ta nói chuyện vô cùng trất phác, tràn đầy thiện ý. Nơi này tuy xa xôi, môi trường sống không được tốt nhưng cũng không đến mức khó khăn. Cô ở lại đây cũng sẽ không chịu khổ. Vậy Hà Nhược Di bắt cóc cô đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?

“Dưới chân cô nổi đầy bóng nước, không tiện xuống giường, mấy ngày nay cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, đợi sau khi dưỡng khỏi vết thương đã.”

Minh Ngữ Đồng cảm ơn, lại trò chuyện thêm với người phụ nữ đó vài câu, mới biết bà ta tên là Chung Thúy Chi.

Lúc này, lại có một cô bé bước vào. Nhìn cô bé có vẻ chỉ mới năm sáu tuổi, trong tay đang ôm một bộ quần áo dày. Minh Ngữ Đồng vừa nhìn thấy cô bé này liền nhớ đến Tiểu Cảnh Thời, cũng không biết bây giờ Tiểu Cảnh Thời như thế nào rồi? Nghĩ đến dáng vẻ đau buồn của cậu nhóc, trái tim của Minh Ngữ Đồng liền đau nhói như bị từng mũi từng mũi kim đâm vào.

“Bà nội, cháu mang quần áo đến rồi.” Cô bé nói.

Thấy Minh Ngữ Đồng nhìn sang, Chung Thúy Chi liền giới thiệu nói: “Đây là cháu gái của tôi, nhũ danh là Phúc Bảo. Con trai và con dâu của tôi đều lên thành phố làm công nên để con bé ở lại đây cho chúng tôi chăm sóc. Đợi đến tuổi đi học sẽ đón con bé lên thành phố.”

Nói xong, Chung Thúy Chi đón lấy bộ quần áo từ tay Phúc Bảo, “Chiếc áo khoác của cô bẩn rồi, tôi thấy nó là chất liệu tốt, cũng không biết làm sao giặt giúp cô nên đã đặt nó ở cuối giường.”

Minh Ngữ Đồng lúc này mới nhìn thấy áo khoác của mình được gấp gọn gàng ở cuối giường.

“Cô chịu khó mặc quần áo của tôi nhé.” Chung Thúy Chi nói, “Đừng chê, chỗ này của chúng tôi vừa khô vừa lạnh, gió cát lại lớn, quần áo ban đầu của cô cho dù không bị bẩn cũng không chịu nổi.”

Tối qua Minh Ngữ Đồng chỉ mặc một chiếc áo khoác da dê mỏng, bên trong là áo sơ mi tơ tằm và quần dài. Ở thành phố B mà nói vẫn đủ dùng, hơn nữa thời gian cô ra ngoài cũng không nhiều. Nhưng ở đây thì thật sự không được.

Minh Ngữ Đồng mỉm cười đón lấy, vốn không hề ghét bỏ.

Chung Thúy Chi đưa Phúc Bảo ra ngoài trước, để Minh Ngữ Đồng thay quần áo. Quần áo mà Chung Thúy Chi đưa cho cô là áo len và áo khoác bằng bông dày. Đường may của áo len rất thô, bên trong còn có thêm cái gì đó, Minh Ngữ Đồng không rõ lắm, nhưng tay sờ vào cảm giác rất châm chích, ngứa ngáy khó chịu. Minh Ngữ Đồng quyết định mặc chúng bên ngoài lớp áo sơ mi, có áo sơ mi ngăn cách sẽ dễ chịu hơn một chút.

Sau đó, Chung Thúy Chi lại bê một bát cháo vào, Minh Ngữ Đồng cảm ơn bà ta.

“Không cần khách sáo.” Chung Thúy Chi mỉm cười nói, “Chỗ này của chúng tôi những thứ khác có thể thiếu nhưng không thiếu mấy cái này.”

Từ trưa hôm qua đến giờ, Minh Ngữ Đồng chưa ăn bất kỳ thứ kỳ. Bê bát cháo, trong lòng vẫn có chút đắn đo. Cô cảm thấy đối phương là người tốt, nhưng lại sợ đây là một cái bẫy. Nhưng bát cháo nóng hổi thật sự quá hấp dẫn.

Ở trước mặt Chung Thúy Chi, cô cũng sợ bản thân mình quá cảnh giác làm hỏng ý tốt của người ta. Cô đành cắn răng dứt khoát húp một ngụm. Sau khi ăn xong, chẳng cảm thấy có gì bất thường, lúc này cô mới có thể yên tâm.

Tuy không biết vì sao Hà Nhược Di lại ném cô ở đây, nhưng nếu có thể bình an vô sự vượt qua 10 ngày, sau đó rời khỏi, vậy thì chẳng còn gì tốt bằng.

***

Lúc này, Giáp một kích động xông đến trước mặt Phó Dẫn Tu, “Ông chủ, tìm thấy rồi! Tìm thấy tung tích của ngài Phó rồi!”

Phó Dẫn Tu đứng bật dậy, Minh Ngữ Tiền và Tiểu Cảnh Thời cũng xông đến.

“Vừa nhận được báo cáo, ông ta xuất hiện ở sân bay của thành phố J rồi tiếp tục ngồi máy bay tư nhân. Từ hành trình bay dự tính cho thấy ông ta muốn đến thành phố X.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.