Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1214: Chương 1214: Tôi đã làm chuyện gì khiến em không vui?




Điện thoại của cô bất chợt vang lên, là Tưởng Lộ Liêm. Thấy vậy, cô tắt máy luôn. Sau khi cúp máy xong thì liền muốn cho số điện thoại của Tưởng Lộ Liêm vào danh sách đen. Đang nghiên cứu làm sao để chặn số điện thoại thì điện thoại lại reo lên. Lần này màn hình chỉ hiện lên một dãy số, không hiển thị tên. Có lẽ là vì Tưởng Lộ Liêm biết cô không chịu bắt máy nên dứt khoát đổi sang số khác.

Nghê Nhã Lâm bắt máy, tức giận nói: “Tưởng Lộ Liêm, anh có ý gì đây? Đừng làm phiền tôi nữa, tôi thật sự chán anh lắm rồi!”

Giọng nói truyền đến trong điện thoại lại không phải là Tưởng Lộ Liêm, “Anh ta lại gọi điện thoại cho em sao? Anh ta vẫn bám lấy em à?”

Nghê Nhã Lâm ngừng lại, giọng nói này có chút quen thuộc.

“Sao không nói nữa?” Đối phương lại hỏi.

“Minh Ngữ Tiền?”

Minh Ngữ Tiền hừ một tiếng, thì ra đến giọng của anh cô cũng nghe không ra.

“Ừ.” Minh Ngữ Tiền không vui trả lời.

“Có chuyện gì không?” Nghê Nhã Lâm lạnh lùng hỏi.

Dồn nén nghi ngờ trong lòng xuống, Minh Ngữ Tiền hỏi trước: “Tưởng Lộ Liêm vẫn gọi điện thoại cho em sao?”

“Chỉ là mới vừa gọi thôi.” Nghê Nhã Lâm lạnh lùng trả lời.

Minh Ngữ Tiền hít thật sâu một hơi, thật sự không chịu nổi thái độ của cô, anh liền hỏi: “Rốt cuộc thì tôi đã làm gì khiến em không vui?”

Nghê Nhã Lâm ngẩn ra. Cô biết biểu hiện của mình quá rõ ràng, nhưng không ngờ Minh Ngữ Tiền dường như cũng rất bận tâm.

Khóe môi cô cử động, ánh mắt buồn bã, “Không có.”

“Không có?” Minh Ngữ Tiền mỉa mai hừ một tiếng, “Không có mà em lại dùng thái độ này để đối phó với tôi sao? Hôm qua không thèm để ý đến tôi, hôm nay lại dùng thái độ này. Lúc trước khi tôi giúp em đuổi Tưởng Lộ Liêm đi thì vẫn còn rất tốt. Thế nào? Tôi giúp em đuổi người đi rồi thì không còn giá trị lợi dụng nữa đúng không?”

“Anh nói chuyện kiểu gì thế?” Nghê Nhã Lâm tức giận nói.

“Vậy em nói tôi nghe, tôi đã làm gì khiến em không vui?”

“Anh không làm gì tôi cả.” Nghê Nhã Lâm lạnh lùng nói, “Thái độ của tôi vốn là như vậy, chưa từng thay đổi.”

“Em nghĩ tôi ngốc sao? Trước kia em đối với tôi thế nào, còn bây giờ thì sao?”

Anh nghĩ rằng cô thích anh.

Nhưng chớp mắt cô đã thay đổi.

“Tôi trước giờ đều như vậy. Anh còn chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây, tôi đang bận.”

“Cảm giác cứ như tôi đang mặt nóng dán lên mông lạnh vậy. Ít nhất tôi đã nghĩ chúng ta là bạn, không đến mức em phải dùng thái độ đó đối với tôi.”

Lúc này nghe anh nói vậy, cô liền nói: “Minh Ngữ Tiền, giờ anh nói với tôi chuyện này? Tôi xem anh là bạn, còn anh thì sao?”

Minh Ngữ Tiền nghe thấy, trong lòng liền hồi hộp. Lẽ nào Nghê Nhã Lâm nhìn ra anh thích cô, nên mới bắt đầu lạnh lùng xa cách? Ý cô là cô không thích anh?

“Giờ em đang ở đâu? Ở nhà ba mẹ em hay nhà riêng?”

“Anh muốn làm gì? Đến tìm tôi? Không cần đâu!”

“Em không nói thì tôi đến chỗ ba mẹ em tìm em.”

Nghê Nhã Lâm liền sốt ruột, Minh Ngữ Tiền lập tức hiểu ra, “Em đang ở nhà mình đúng không? Đừng đi đâu cả, tôi đến tìm em.”

Minh Ngữ Tiền nói xong thì cúp máy, không cho Nghê Nhã Lâm có cơ hội từ chối. Cô lập tức gọi lại cho Minh Ngữ Tiền nhưng anh không bắt máy.

Nhưng mà, anh đến để làm gì?

Nghê Nhã Lâm ngẩn ra một hồi thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc mình vừa mua về, sau đó đi vòng quanh nhà xem đồ đạc có lộn xộn hay không. Sau đó cô lại đi soi gương, cảm thấy vẫn ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.