Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 615: Chương 615: Tôi không cố ý đâu




Cuối cùng giọng nói của người đàn ông trung niên cũng bị cửa thang máy chặn lại ở bên ngoài.

Còn Nam Cảnh Hành vì câu nói của người đàn ông trung niên kia, liền cúi đầu nhìn về phía cánh tay của cô gái đó.

Quả nhiên trên tay cô, gần gan bàn tay còn dính một vệt máu.

Nhưng cô ấy lại giống như bị người khác bỏ bùa vậy, cả người đều dại ra, hai mắt mất đi tiêu cự đứng dựa hẳn vào thang máy.

Nam Cảnh Hành hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra, liên hệ với tổng giám đốc của Thịnh Duyệt: “Khách sạn các người có người vừa bị thương.”

Anh cũng không biết người đó ở phòng nào, lại nhìn về phía cô gái xa lạ kia.

Bây giờ dường như cô ấy mới hoảng sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ mạnh mẽ bất chấp tất cả như vừa rồi nữa.

Vừa rồi lúc cô ấy cởi giày ném vào mặt người kia, bây giờ nghĩ lại, Nam Cảnh Hành vẫn kinh ngạc đến ngây người.

Không ngờ cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn này lại có thể mạnh mẽ như thế. Vừa rồi rõ ràng khí thế hùng hổ như vậy, bây giờ lại yếu ớt đến mức khiến người ta không nỡ lòng nhìn.

“Vừa rồi người đó nói, cô đả thương người khác.” Nam Cảnh Hành nhẹ giọng, sợ làm cô hoảng sợ.

Theo bản năng, anh không tin cô gái này là người xấu. Có lẽ thời gian làm truyền thông lâu ngày, nhìn người cũng có chút kinh nghiệm, tuyệt đối không phải vì thấy cô ấy xinh xắn.

Cô gái đó run lên một cái, đôi mắt mất đi tiêu cự cuối cùng cũng dần dần lấy lại tinh thần. Cô lúng túng cúi đầu, nhìn bàn tay dính máu của mình.

“Tôi không cố ý đâu...” Đôi môi Trình Dĩ An run rẩy.

Đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào Nam Cảnh Hành, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mình: “Tôi chỉ dùng gạt tàn thuốc đập vào đầu ông ấy, có chảy máu, nhưng… nhưng ông ấy vẫn chưa chết. Tôi không cố ý, tôi chỉ không muốn... không muốn ông ấy chạm vào tôi...”

Hôm nay là sinh nhật của em họ cô - Hạ Thanh Thanh. Cậu cô nói đã đặt phòng ở Thịnh Duyệt để chúc mừng cho Hạ Thanh Thanh.

Ba mẹ cô đều là nhà khảo cổ học. Lúc cô học trung học cơ sở, vì một sự cố, ba mẹ cô đều qua đời nên cô được đón đến nhà cậu cô là Hạ Kính Bắc. Hạ Kính Bắc làm buôn bán, kinh doanh không lớn lắm, mở được một công ty nhỏ. Đối với người bình thường mà nói, thế đã là người giàu có rồi. Nhưng đối với cô cháu gái như cô, Hạ Kính Bắc vốn chẳng có bao nhiêu thân tình, chỉ là không để cô thiếu ăn thiếu mặc mà thôi.

Cô cũng biết thân phận bản thân ở Hạ gia rất khó xử, trước giờ chưa từng nói gì, việc gì cũng nhường nhịn Hạ Thanh Thanh, cho dù Hạ Thanh Thanh cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tháng mà thôi.

Hôm nay là sinh nhật của Hạ Thanh Thanh, hiếm khi Hạ Kính Bắc còn mời cả cô cùng đến tham gia, điều này khiến cô rất kinh ngạc. Nhưng vì không để người Hạ gia nói thêm những lời lạnh nhạt nữa, cô cố ý để dành chút tiền sinh hoạt phí ít ỏi của mình, mua một món quà cho Hạ Thanh Thanh. Sau khi đến, họ bảo Hạ Thanh Thanh đang ở trong phòng khách sạn, bảo cô trực tiếp qua đó đợi. Cô cũng chẳng nghi ngờ gì, liền đi đến phòng tìm Hạ Thanh Thanh. Ai ngờ vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn thấy gì, đã bị người ta kéo vào trong, đè lên trên cửa. Một người đàn ông trung niên mập mạp đè lên trên người cô.

Cô sợ chết khiếp, cảm giác tay của người đàn ông đó đang sờ lên người mình, còn phả ra mùi khói thuốc nồng nặc nữa. Trình Dĩ An trốn sang một bên, hung hăng nâng gối đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn. Hắn gào lên một tiếng, cô vội vàng chạy ra cửa. Ai ngờ cửa phòng đã bị khóa. Trong phòng không biết có mùi hương gì đó, cô càng ngửi càng cảm thấy khó chịu. Người đàn ông sau lưng từ trên đất lồm cồm bò dậy, nắm lấy tóc cô kéo mạnh ra sau, hung tợn nói:

“Cậu em đã bán em cho anh một đêm. Một cuộc làm ăn, một đêm, em cũng đáng giá lắm đấy.”

Hắn kéo Trình Dĩ An lên giường: “Cậu em lấy ảnh của em cho anh xem, nói em mới 19 tuổi, vẫn còn rất non nớt. Không ngờ ở ngoài em còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh, giao dịch này anh không lỗ vốn rồi. Phải xem biểu hiện tối nay của em có thể khiến anh hài lòng không.”

“Ông cút đi! Tôi không biết gì cả, ông ấy dựa vào đâu mà bán tôi. Tôi cũng không phải hạng để người ta mua bán!” Trình Dĩ An lăn qua lăn lại trên giường, rồi thừa cơ hội lăn xuống đất, đứng dậy.

“Haha, muốn chơi anh à?” Hắn cười gian bước đến gần, “Cũng được, như vậy mới hấp dẫn.”

Hắn giống như tên thợ săn thích trêu chọc con mồi, không ngừng gây áp lực cho Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An lùi về sau, mồ hôi lạnh trên người túa ra, nhưng trong người lại dâng lên từng đợt nóng. Cô lờ mờ nhìn thấy sau lưng, trên chiếc bàn pha lê có một chiếc gạt tàn thuốc.

Chính vào lúc này, đối phương đột nhiên nhào tới.

Trình Dĩ An không chút do dự, cầm cái gạt tàn thuốc lên, đập mạnh vào gáy hắn. Nhưng do cô ngửi quá nhiều mùi hương trong phòng, sức lực cũng đã giảm sút rất nhiều. Gã đàn ông mập mạp đó vẫn ngã lăn ra đất, gạt tàn thuốc và tay cô đều dính máu.

Trình Dĩ An vô cùng hoảng loạn, lập tức chạy nhanh ra ngoài. Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa, liền gặp phải cậu và mợ của cô. Hạ Kính Bắc và Lưu Ngọc Cần cũng không ngờ rằng, Trình Dĩ An lại có thể chạy ra ngoài, thế nên cả hai đều ngây người ra. Trình Dĩ An liền nhân lúc họ còn sững sờ, cất bước chạy đi. May mà cô trẻ tuổi, linh hoạt, chạy cũng nhanh hơn Hạ Kính Bắc và Lưu Ngọc Cần.

Lúc này, Trình Dĩ An dựa vào bức tường trong thang máy, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, Hạ Kính Bắc là cậu của cô, dù cho không có tình cảm với cô đi nữa, nhưng sao có thể… có thể hãm hại cô như thế chứ!

Mấy năm nay, trên thực tế, cô cũng không tiêu một đồng tiền nào của Hạ Kính Bắc. Tuy ba mẹ cô đã qua đời nhưng cũng có để lại tài sản. Chỉ vì lúc đó cô còn nhỏ, quyền giám hộ rơi vào tay Hạ Kính Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.