Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1137: Chương 1137: Trên người tôi có dính phải mùi hương không nên có không?




“A! Đau!” Lục Tiểu Uyển hét lên thất thanh.

Phó Dẫn Tu túm lấy mái tóc, hất cô ta ngã ra đất.

“Sau này đối với hạng người này không cần khách khí! Chỉ một chút uy hiếp nhỏ khiến các người mất đi chủ kiến, còn bắt tôi phải đến đây một chuyến sao? Chỉ cần không phải cô ta chết thì không cần nói với tôi! Cho dù chết cũng đợi cô ta chết rồi hẵng đến nói với tôi. Nếu cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không tốt thì không cần ở lại trong đội Giáp vệ nữa!”

Hai Giáp vệ canh chừng Lục Tiểu Uyển vội đáp: “Vâng!”

“Muốn làm mẹ của con tôi?” Phó Dẫn Tu cúi đầu nhìn thẳng vào Lục Tiểu Uyển đang nằm trên đất, “Cô xứng sao? Từ đầu đến cuối tôi chưa từng để mắt đến cô, đừng nằm mơ nữa!”

Phó Dẫn Tu nhớ lại vừa rồi đã túm lấy tóc của Lục Tiểu Uyển, buồn nôn đi thẳng vào nhà bếp, rửa tay sạch sẽ một lượt.

Lục Tiểu Uyển nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm. Vừa rồi cô ta cố ý cọ cọ vào chân anh, nhưng anh lại chẳng có chút phản ứng gì.

Phó Dẫn Tu chán ghét cô ta đến thế sao?

Không, không thể nào!

Đàn ông là động vật nửa thân dưới, hoàn toàn không thể phân biệt giữa *** và yêu, cho dù chán ghét, anh ta cũng nên có phản ứng mới phải.

Trừ khi Phó Dẫn Tu không làm được!

Lục Tiểu Uyển đưa mắt đánh giá Phó Dẫn Tu, không lẽ anh ta không được thật sao?

Thấy Phó Dẫn Tu rửa tay xong từ nhà bếp bước ra, Lục Tiểu Uyển vẫn không từ bỏ ý định hét: “Phó Dẫn Tu, anh không thể nhìn em một cái sao? Em đã đợi anh nhiều năm như vậy, em thích anh biết mấy, anh nhìn em đi!”

Phó Dẫn Tu không thèm nhìn Lục Tiểu Uyển, chỉ lạnh lùng liếc sang Giáp vệ. Họ vội bịt kín miệng Lục Tiểu Uyển, kéo cô ta trở lại.

Sau khi Phó Dẫn Tu rời khỏi, nói với Giáp một sau lưng anh: “Nếu họ còn để xảy ra chuyện này, còn vì chuyện của Lục Tiểu Uyển tìm tôi thì đổi người.”

“Vâng.”

Từ căn chung cư đó bước ra, đang đi về phía xe, sắc mặt Phó Dẫn Tu đột nhiên thay đổi.

Giáp một và Giáp hai gần như phản ứng đồng thời với Phó Dẫn Tu.

“Lôi hắn ra!” Phó Dẫn Tu trầm giọng ra lệnh.

Giáp một và Giáp hai lập tức lách người vào bóng tối. Giây tiếp theo, một người từ trong bụi cỏ xông ra, bỏ chạy điên cuồng. Nhưng chưa chạy được bao xa thì bị ngăn lại. Giáp một quét chân làm hắn vấp ngã, Giáp hai giẫm chân lên lưng của hắn.

“Aaa!” Gã đó kêu thảm một tiếng, vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng lại bị Giáp một giữ chặt trên mặt đất.

“Biết điều chút đi!” Giáp một dùng sức giữ chặt sau ót của hắn, sẵn tiện tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu hắn xuống.

Giáp hai cướp lấy máy ảnh từ trong tay hắn, trong đó phát hiện ảnh của Phó Dẫn Tu.

Có ảnh là Phó Dẫn Tu bước ra từ căn chung cư đó, còn có dáng vẻ mơ hồ của Lục Tiểu Uyển, vốn không nhìn rõ, chỉ có thể nhận ra đó là bóng lưng của một cô gái.

Sau khi Giáp hai đưa mấy bức ảnh đó sang cho Phó Dẫn Tu xem xong thì xóa sạch.

“Đừng… Đừng đánh nữa!” Gã đó ôm đầu nói.

“Ai sai ngươi đến theo dõi?”

“Tôi… Tôi là phóng viên của “Tòa soạn giải trí Kinh Đô”, không phải thám tử theo dõi. Vì chuyện của ngài Phó và cô Minh, biên tập sai tôi phụ trách tin tức về ngài Phó nên tôi mới đi theo đến đây.”

Giáp hai kiểm tra lại một lượt hình ảnh trong máy ảnh, xác nhận không còn hình ảnh nào của Phó Dẫn Tu nữa, lúc này mới trả máy ảnh lại cho phóng viên đó.

“Cho người xác nhận lại thân phận của anh ta, sau khi xác nhận hẳn thả người.” Phó Dẫn Tu nói.

“Vâng.” Giáp hai đáp.

Phó Dẫn Tu đi trước, trên đường anh nói Giáp hai: “Đổi một nơi khác cho Lục Tiểu Uyển, nơi này đã không thể dùng nữa.”

“Vâng.”

***

Phó Dẫn Tu về đến Lãng Viên, đứng trước cửa, lại cẩn thận tự kiểm tra mình lại một lượt. Đột nhiên phát hiện, ống quần bị dính một vệt màu đỏ nhạt. Có lẽ lúc Lục Tiểu Uyển ôm chân anh đã dính phải.

“Có khăn giấy không?”

Giáp hai từ túi quần bên trái lấy ra một gói khăn giấy, rồi lại từ túi quần bên phải lấy ra một gói khăn ướt, đưa hết cho Phó Dẫn Tu.

Giáp một: “...”

Giáp hai chuẩn bị thật chu đáo.

Phó Dẫn Tu dùng khăn ướt lau sạch vệt màu bị dính trên ống quần đi, rồi sau đó lại dùng khăn giấy lau khô dấu vết bị ướt đó. Mãi đến lúc không còn thấy dấu vết gì nữa, bấy giờ mới trả lại hai gói khăn giấy và khăn ướt cho Giáp hai. Sau đó, anh lại nâng cánh tay lên ngửi ngửi xung quanh.

“Hai cậu ngửi thử trên người tôi xem có dính phải mùi hương không nên có nào không?” Phó Dẫn Tu đưa cánh tay sang, nói với Giáp một và Giáp hai.

Giáp một, Giáp hai: “...”

“Nhanh lên.” Phó Dẫn Tu sốt ruột thúc giục, “Tôi còn phải trở về với Đồng Đồng nữa!”

Giáp một, Giáp hai: “...”

Những lúc không liên quan đến Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu đều rất bình thường. Nhưng chỉ cần chuyện có liên quan đến Minh Ngữ Đồng, uy phong của Phó Dẫn Tu lập tức thay đổi.

Giáp một và Giáp hai đành tiến đến gần, ngửi ngửi cánh tay của Phó Dẫn Tu. Sau đó đồng loạt lắc đầu, “Không có mùi hương khác.”

Phó Dẫn Tu lại tự mình xác nhận lại một lượt rồi mới mới quét vân tay vào trong.

Tu lần mò giữa bóng tối vào cửa. Anh lén lén lút lút, rón ra rón rén đi tắm một cái. Bất luận trên người có dính phải mùi hương của Lục Tiểu Uyển hay không, đều phải tắm một cái mới yên tâm. Sau đó, anh ném bộ comple vào sọt quần áo khô rồi mới trở về phòng ngủ.

Minh Ngữ Đồng đã ngủ say, Phó Dẫn Tu rón rén bước lên giường, ôm cô vào lòng. Vừa mới được ôm vào lòng, Minh Ngữ Đồng tỉnh dậy. Như một chú mèo nhỏ rúc vào lòng Phó Dẫn Tu ngửi ngửi, nắm lấy áo ngủ của anh, đầy nghi ngờ hỏi: “Anh vừa tắm à?”

“Vừa từ bên ngoài trở về, sợ làm em thức giấc nên đã dùng nhà tắm trong phòng khách để tắm. Vừa rồi ra ngoài gặp vài người, dính phải mùi thuốc lá, sợ làm em khó chịu nên đã tắm rửa trước rồi mới vào phòng.”

Minh Ngữ Đồng “Phụt” một tiếng bật cười, “Em đâu có hỏi anh đi làm gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, anh giải thích nhiều thế làm gì?”

Trước khi ngủ tắm một cái, không phải là chuyện rất bình thường sao?

Trong bóng tối, đôi mắt của Minh Ngữ Đồng sáng lấp lánh.

“Không phải anh có tật giật mình đó chứ? Có phải đang giấu em chuyện gì không?”

Phó Dẫn Tu chột dạ, suýt chút nữa đã đổ mồ hôi lạnh.

“Đương nhiên là không!” Phó Dẫn Tu lập tức phủ nhận.

“Anh làm gì mà kích động thế? Em chỉ nói đùa thôi mà, đâu phải nghiêm túc.” Minh Ngữ Đồng ngáp dài, “Em buồn ngủ rồi, mau ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.