Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1330: Chương 1330: Vẫn luôn muốn làm thế (3)




Trình Dĩ An căng thẳng nắm lấy phần áo trên vai anh, bị anh hôn như vậy, tuy không bị cướp mất hoàn toàn hô hấp nhưng cũng không nói nên lời.

Chính vào lúc hai người đều yên lặng, ở phía sau không xa truyền đến những âm thanh “Ư ư aa” đầy ám muội. Nghe thấy những âm thanh không chút che đậy làm người ta đỏ mặt tím đập nhanh đó, cả người Trình Dĩ An đều không ổn, cô run cầm cập trong vòng tay Nam Cảnh Hành. Sắc mặt Nam Cảnh Hành cũng xuất hiện biểu cảm khác thường. Anh nhìn sang Trình Dĩ An, chẳng trách vừa rồi có ngăn không để anh vào đây, xem ra cô đã biết trong này như thế nào.

Trình Dĩ An cảm thấy hơi thở của Nam Cảnh Hành dường như càng ngày càng nóng bỏng, cô ở trong vòng tay anh cũng không yên, vô cùng căng thẳng.

Nam Cảnh Hành hít thật sâu một hơi.

Khu rừng nhỏ này lại là nơi mấy cặp tình nhân đến đây đã chiến, nơi này chắc chắn không thích hợp với anh và Trình Dĩ An. Nam Cảnh Hành cắn răng bước lùi về sau một bước, khàn giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi

Trình Dĩ An vội gật đầu, chỉ mong nhanh chóng ra ngoài.

Hơn nữa, cô và Nam Cảnh Hành cũng chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn chưa đến mức gần gũi như vậy.

Trình Dĩ An vừa mới bước đi, hai chân đã mềm nhũn ra, cũng may Nam Cảnh Hành đã kịp thời đỡ cổ.

“Không đi nổi à?” Nam Cảnh Hành hỏi.

“Tê chân”

“Anh dìu em” Nam Cảnh Hành nói xong, liền đưa tay đặt vào eo cô, dìu đưa cô ra ngoài, “Là do anh không tốt, không nên đến đây”

Trình Dĩ An lắc đầu, “Anh cũng không biết chỗ này là... như vậy.”

Nam Cảnh Hành mỉm cười, “Em nói xem, lát nữa hai chúng ta cùng nhau bước ra, để người khác nhìn thấy, họ có cho rằng chúng ta cũng...”

Cả người Trình Dĩ An liền cứng đờ, hoảng hốt quay đầu lại nhìn Nam Cảnh Hành, “Có chứ, vậy phải làm sao đây?”

Nam Cảnh Hành bật cười, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn thật nhanh lên môi cô, “Vậy cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đã là người yêu. Cho dù không nhìn thấy, chắc họ cũng sẽ cho rằng chúng ta đã có gì với nhau”

Nam Cảnh Hành hoàn toàn không để tâm, không phải vì không quan tâm đến danh tiếng của Trình Dĩ An mà là vì anh sẽ không chia tay với cô, sẽ không để cho người khác chỉ cười cô.

“Không sao đâu, có anh mà” Nam Cảnh Hành nói, lúc cùng Trình Dĩ An bước ra ngoài, quả nhiên có một vài học sinh khác đã nhìn thấy. Họ nhìn Trình Dĩ An và Nam Cảnh Hành với ánh mắt đầy ám muội. Không ngờ, hoa khối đại học B của họ lại trao thân ở một nơi như vậy. Càng không ngờ rằng, Nam Cảnh Hành lại có sở thích như vậy, cũng đi vào khu rừng nhỏ đó.

Quan sát thấy ánh mắt của họ, Nam Cảnh Hành thật sự cảm thấy có lỗi, lúc tiễn Trình Dĩ An về trước cổng ký túc xá, anh dùng thanh điệu không cao không thấp nói: “Anh không biết bên trong khu rừng đó lại như vậy, vốn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh không bị người khác làm phiền để nói chuyện với em, thành thật xin lỗi.”

Những người nãy giờ vẫn luôn quanh quẩn xung quanh muốn nghe bát quái, nghe thấy Nam Cảnh Hành nói thế, điểm khác thường trong ánh mắt cũng đã tan đi rất nhiều.

Có người liền nhỏ giọng nói: “Tôi nói mà, sao nhanh thế đã trở ra rồi? Chắc thật sự không biết tình trạng bên trong khu rừng đó, vào trong rồi mới vội vã bước ra”

Trình Dĩ An trở về ký túc xá, Nam Cảnh Hành cũng rời đi. Cô vừa bước vào phòng, không tránh được ánh mắt hóng hớt của mấy cô bạn cùng phòng.

Cô vội vã xua tay giải thích, “Bọn tớ chưa làm gì cả, anh ấy... anh ấy không biết khu rừng đó là một nơi như vậy, vào trong nghe thấy âm thanh, liền ra ngoài ngay

Tổn Thư Vân chớp chớp mắt, “Cái gì? Hai người đã vào khu rừng đó à?”

Trình Dĩ An hỏi, “Các cậu không biết à?”

“Đương nhiên không biết rồi, thấy cậu trở về nên chào hỏi cậu, ai ngờ cậu lại chột dạ như thế chứ.” Mạch Mộng Hàm bật cười nói.

Trình Dĩ An: “...”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người vào trong khu rừng đó đã nghe thấy gì vậy?” Trịnh Lệ Hoa hiếu kỳ hỏi.

“Thì... thì có một cặp tình nhân đang dã chiến trong đó, chỉ nghe thấy tiếng động thôi” Trình Dĩ An nói, “Xấu hổ chết được.”

Tổn Thư Vân nói: “Tớ vẫn luôn nghe nói trong khu rừng đó loạn lắm, nhưng loạn đến mức nào cũng chỉ mới nghe nói, chưa từng tận mắt chứng kiến”

Mạch Mộng Hàm nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta lén ra đó xem thử? Mấy bộ phim Nhật Bản tớ đã xem rồi, người thật thì chưa?

Trình Dĩ An: “...”

Trước nay cô hoàn toàn không biết bạn cùng phòng của mình lại có sở thích này.

Trịnh Lệ Hoa gật đầu, “Được đó được đó, đi vòng ra phía sau ký túc xá, sẽ không bị người khác phát hiện”

“Trình Dĩ An...” Tôn Thư Vân cũng rất có hứng thú, muốn gọi cả Trình Dĩ An, nhưng nhớ đến Nam Cảnh Hành, lại không dám gọi nữa. Lỡ như để Nam Cảnh Hành biết, vậy thì tiêu mất.

Trình Dĩ An suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là tớ đứng ngoài canh chừng cho các cậu”

“Được, được, được” Ba người còn lại gật đầu lia lịa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.