Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 622: Chương 622: Xin chào, tôi là bạc ngôn




Cô chưa từng nghĩ đến, tên cô được trích dẫn từ trong thơ.

Người đàn ông này, hiểu biết cũng thật rộng!

Cô chưa từng nghe bài thơ này, nhưng từ kết cấu có thể thấy đại khái là bài trong “Kinh Thi.” Cô kế thừa y bát của ba mẹ, cũng học khảo cổ, đương nhiên cũng đã tiếp xúc với những lời thơ cổ này. Nhưng “Kinh Thi” có hơn 300 bài, cô cũng không thể nhớ hết được. Một bài thơ lạ như vậy, không ngờ anh lại có thể đọc ra được.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Nam Cảnh Hành mỉm cười chìa tay ra: “Xin chào, tôi là Bạc Ngôn*.”

(*Bạc ngôn: trong Kinh Thư, bạc: trợ từ ngữ khí, ngôn: tôi; bạc ngôn cũng có thể hiểu là tôi muốn làm cái gì hoặc tôi muốn như thế nào.)

Bạc ngôn thái chi, bạc ngôn hữu chi, bạc ngôn đoạt chi, bạc ngôn loát chi, bạc ngôn kết chi, bạc ngôn khiết chi…

Trình Dĩ An: “…”

Nghĩ đến những câu thơ đó, mặt cô bất giác đỏ bừng lên.

Anh đang trêu ghẹo cô sao?

Nam Cảnh Hành khẽ cười: “Xin lỗi, tôi nói nhầm, tôi là Nam Cảnh Hành.”

Trình Dĩ An ngây người nhìn bàn tay anh đang chìa ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Cô ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh. Cô lập tức nhớ đến, vừa nãy cũng chính bàn tay này đã đặt lên người cô. Cho dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn nóng bỏng người.

Không ngờ Nam Cảnh Hành chỉ muốn lịch sự bắt tay cô một cái rồi buông ra.

Sau đó ánh mắt anh rơi trên đôi bàn chân trần của cô. Trình Dĩ An cũng đã nhận ra được, cô rụt ngón chân lại, muốn giấu chúng đi. Rõ ràng không phải là chuyện to tát, nhưng dưới cái nhìn của anh, cả người cô đều cảm thấy mất tự nhiên.

Nam Cảnh Hành hững nhờ thu hồi ánh mắt, nâng cổ tay lên nhìn thời gian: “Cô cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt.”

Trình Dĩ An lặng lẽ đánh giá căn phòng. Những căn phòng ở trên tầng cao nhất đều là phòng hạng sang. Cho dù không phải là phòng tổng thống, thì cũng là phòng thương gia. Cô ở đây, áp lực rất lớn.

Dường như nhìn ra được sự lo lắng của cô, Nam Cảnh Hành cười nói: “Cô gặp chuyện ở Thịnh Duyệt, chuẩn bị cho cô một căn phòng cũng không phải chuyện to tát gì. Yên Bắc Thành cũng sẽ không đòi tiền cô đâu.”

Trình Dĩ An: “…”

Cho dù là như thế, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Tôi còn có chút chuyện, cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều.” Nam Cảnh Hành nói xong liền đi ra ngoài.

Lúc Nam Cảnh Hành xoay người rời đi, Trình Dĩ An mới dám nhìn thẳng vào anh. Nhìn thân hình cao ráo càng ngày càng xa, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi thất vọng ngay đến bản thân cô cũng không hiểu. Đúng lúc cô đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt, điều chỉnh tâm trạng, tự nói với mình không được suy nghĩ về Nam Cảnh Hành, anh không phải là người cô có thể mơ tưởng thì anh đột nhiên quay đầu lại, bắt được ánh mắt cô đang nhìn anh.

Trình Dĩ An bối rối, vội nhìn sang hướng khác.

Không ngờ, Nam Cảnh Hành lại chỉ mỉm cười, giống như là đã nhìn thấy một chuyện gì đó rất thú vị.

Anh khẽ gật đầu với cô, rồi rời khỏi phòng.

Đến phòng tổng thống của đám người Sở Chiêu Dương, vừa vào trong anh đã nghe thấy tiếng trêu chọc của Hàn Trác Lệ: “Ô, Tiểu Hành Hành vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Nam Cảnh Hành tươi cười, “Chỉ là giúp người ta chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Cũng không thể nhìn cô gái nhỏ đi vào chỗ chết được.”

“Bên kia ổn rồi?” Sở Chiêu Dương hỏi.

Nam Cảnh Hành khẽ gật đầu, lại nhớ ra một chuyện liền gọi điện cho tổng giám đốc của Thịnh Duyệt.

“Ông cho người đi mua một đôi giày nữ. Vừa nãy giày của cô Trình bị rơi mất rồi.” Nam Cảnh Hành nói, lại nhớ lại cỡ chân của Trình Dĩ An.

Hình như anh có thể dùng một tay ôm trọn lấy chân cô.

“Size 37, mua giày thể thao đi.” Nam Cảnh Hành nhớ đến thân hình nhỏ nhắn của cô, có vẻ hợp đi giày thể thao hơn.

Tắt điện thoại xong, đám người Hàn Trác Lệ cũng không trêu chọc anh nữa.

Nhân viên phục vụ của Thịnh Duyệt đem bữa trưa vào trong phòng. Mọi người giống như người cùng một nhà tụ họp, vừa ăn vừa cười nói.

Bọn trẻ ăn rất ít, có rất nhiều đứa bẻ cùng tuổi ở đây nên cũng không có cách nào tập trung ăn cơm được. Sau khi ăn qua loa, tất cả đều chạy sang phòng giải trí bên cạnh chơi đùa.

Đến 2h chiều, tất cả đều đã mệt. Mấy đứa lớn thì không sao nhưng Bánh Gạo Nhỏ thì không chịu được nữa, ngoan ngoan chạy lên giường ngủ say như chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.