Triệu Tỉnh Nhiên chú ý hành động đã lâu, rốt cuộc nhìn về phía Hồ Tĩnh, nhịn cười không được, “Trước nay chưa thấy Tư Dịch đối với ai săn sóc như vậy, lúc trước Thẩm Dung…..”
Ý thức được chính mình nói ra đề tài không nên nói, Triệu Tỉnh Nhiên theo bản năng nhìn Phó Tư Dịch cùng Trầm Hoan, thấy thần sắc hai người đều bình tĩnh, ngược lại là chính mình xấu hổ khụ một tiếng.
Hồ Tĩnh không khỏi trừng mắt liếc nhìn Triệu Tỉnh Nhiên một cái, Triệu Tĩnh Nhiên ngượng ngùng cười.
Mấy ngày nay Hồ Tĩnh vẫn luôn vội vàng chuyện của mình, cũng không cùng Phó Tư Dịch nói qua. Tóm được cơ hội này, cô ấy đem Phó Tư Dịch kéo đến một bên.
Phó Tư Dịch sao lại không biết cô ấy muốn nói gì, lúc này đi cùng, cũng không quên trêu đùa, “Chuyện gì quan trọng như vậy? Còn phải tránh Tỉnh Nhiên.”
Thế nhưng còn có tâm trạng cùng cô nói giỡn, nhìn dáng vẻ mấy ngày nay của Phó Tư Dịch thật sự trôi qua rất khá, Hồ Tĩnh nhướng mày nhìn lại, giọng điệu mang chế nhạo, “Gần đây xuân phong đắc ý nha.”
Phó Tư Dịch chỉ cười không nói.
Hồ Tĩnh bất đắc dĩ cong khóe miệng, nghiêm túc, “Anh cùng cô ấy là tính như thế nào?”
“Trước lấy sự nghiệp của cô ấy làm trọng, việc về sau lại nói.” Anh nói rất tự nhiên.
“Kỳ thật không hỏi anh, tôi cũng biết là kết quả này. Mấy ngày nay, anh đưa cô ấy đến chỗ quay chụp, không lần nào ở lại, còn không phải sợ gặp phải thị phi.”
Thần sắc Phó Tư Dịch nhẹ nhàng, cũng không phản bác.
Hồ Tĩnh gật đầu, lại nói, “Tôi cũng nghĩ như vậy. Ở chỗ này, không có người biết còn tốt. Sau khi về nước, truyền thông đều nhìn anh chằm chằm, anh cùng cô ấy liền chú ý nhiều hơn chút.”
“Làm người đại diện của cô ấy, tôi đương nhiên không hi vọng chuyện tình cảm quấy nhiễu đến sự phát triểu của Trầm Hoan. Nhưng làm bạn của anh, lại ngóng trông anh sớm ngày cưới vợ sinh con, rốt cuộc anh cũng đã 35. Lúc trước, bác trai bác gái bởi vì anh cùng Thẩm Dung ly hôn, tức giận đến không được. Anh sớm kết hôn một chút, cũng trấn an được bọn họ.”
“Xem ra anh tiền nhiều không có chỗ tiêu, như vậy nghĩ đưa tôi bao lì xì.” Phó Tư Dịch tay cắm trong túi, đầu hơi hơi ngẩng lên, hướng cô cười.
Biết anh không nghĩ đến việc này, Hồ Tĩnh lắc đầu, đơn giản không hề nói cái gì.
“Cô cùng Tỉnh Nhiên…..” Phó Tư Dịch trái lại hỏi cô.
“Tôi cũng không biết, hiện tại tạm thời cứ như vậy đi, cũng không có biện pháp gì khác. Tốt thì tốt rồi, nếu không tốt…..” Lời còn lại Hồ Tĩnh không nói ra, chỉ là trên gương mặt hiện lên chút bi thương.
Phó Tư Dịch nhìn cảnh đường phố bên ngoài, cũng không biết nói an ủi cái gì, cũng trầm mặc.
Triệu Tỉnh Nhiên đi rồi, Hồ Tĩnh có nhiều thời gian tới trông giữ Trầm Hoan. Phó Tư Dịch vẫn là qua lại bôn ba tới đón cô, Trầm Hoan đã từng nghĩ nói Phó Tư Dịch ở đây cùng cô, cũng không cần chạy qua chạy lại. Kết quả Phó Tư Dịch nói không phiền toái, lại nói sợ quấy rầy công việc của cô, vẫn bôn ba qua lại.
Cũng may công việc cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, cũng không yêu cầu Trầm Hoan bận rộn như lúc mới bắt đầu.
Khi một ngày cuối cùng kết thúc, Trầm Hoan nhìn Hồ Tĩnh sau khi tiếp điện thoại, sắc mặt nháy mắt liền tài nhợt, cùng người phụ trách nói gì đó, vội vàng rời đi. Khi Phó Tư Dịch tới đón Trầm Hoan, cô không nhịn được hỏi anh.
“Em nhìn chị Tĩnh hôm nay sắc mặt không tốt lắm, sau khi nghe điện thoại vội vàng rời đi. Là xảy ra chuyện gì sao?”
“Là Tỉnh Nhiên xảy ra chuyện.” Phó Tư Dịch một mặt giúp cô thắt dây an toàn, một mặt trả lời.
Thần sắc anh ngưng trọng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Truyền thông chụp được cậu ta cùng Lâm Ngải ở khách sạn ngây người hai tiếng.” Phó Tư Dịch ngón tay ấn ấn đường, “Hiện tại nháo đến dư luận xôn xao.”
“Tại sao lại như vậy? Triệu Tỉnh Nhiên lại không phải nhân vật công chúng, truyền thông chụp anh ta làm gì?” Trầm Hoan thấy rất khó hiểu.
“Hiện tại, trạng thái hôn nhân của hai người họ bị truyền thông đưa ra ánh sáng. Thân phận A Tĩnh đặt nơi đó, truyền thông tự nhiên sẽ không bỏ qua.”
“Trước kia đều rất tốt, như thế nào đột nhiên bị phát hiện?”
“Kia Triệu Tỉnh Nhiên cùng Lâm Ngải là thật sự……”
Đối với vấn đề của Trầm Hoan, Phó Tư Dịch đều là trầm mặc lắc đầu. Lúc trước, anh gọi điện cho Tỉnh Nhiên rất nhiều cuộc, cũng không thấy bắt máy. Phó Tư Dịch vừa thu được tin tức đến, liền cho người đi tra, một chốc một lát cũng tra chưa ra.
Hồ Tĩnh cùng Triệu Tỉnh Nhiên vừa mới quyết định hòa hoãn quan hệ, đột nhiên liền xuất hiện việc như vậy. Còn cùng Lâm Ngải treo lên quan hệ, Trầm Hoan cũng nhịn không được thay Hồ Tĩnh cùng Triệu Tỉnh Nhiên lo lắng.
“Trầm Hoan, ngày mai khả năng anh sẽ về nước. Tỉnh Nhiên như vậy, anh không yên lòng.” Vốn dĩ anh cùng Trầm Hoan tính muốn ở Iceland du lịch một thời gian, xem ra kế hoạch chỉ có thể gác lại.
“Anh trở về đi. Chị Tĩnh như vậy, em cũng không yên tâm. Về sau còn có nhiều cơ hội để đi chơi.” Trầm Hoan dừng trong chớp mắt, lại bổ sung, “Nếu không, anh và em cùng về đi, dù sao bên này em cũng không còn chuyện gì.”
“Không được,” Phó Tư Dịch cự tuyệt quá nhanh, Trầm Hoan ngược lại ngẩn ra một chút, “Vì cái gì?”
“Anh có khả năng sẽ không rảnh chăm sóc em, em ở bên này, tránh xa thị phi, còn an toàn một chút.”
Anh cảm thấy chuyện này có điều không đúng. Về hôn sự của Hồ Tĩnh cùng Tỉnh Nhiên, Hồ Tĩnh vẫn luôn không để truyền thông đưa tin quá nhiều. Ở hồ sơ lý lịch cá nhân Hồ Tĩnh thường thường mơ hồ đánh dấu chồng là thương nhân tư liệu đơn giản như vậy.
Nhiều năm qua như vậy, cũng có xuất hiện qua tin Tỉnh Nhiên là chồng Hồ Tĩnh, nhưng cuối cùng đều bị anh hay Triệu Tỉnh Nhiên ngăn cản áp chế.
Tuy nói không có khả năng vạn vô nhất thất, huống hồ còn liên quan tới Lâm Ngải, trực giác Phó Tư Dịch nói cho anh biết chuyện không đơn giản như vậy.
Suy xét đến lời nói của Phó Tư Dịch, Trầm Hoan trầm mặc một hồi, vẫn là gật đầu.
Phó Tư Dich nắm thật chặt tay cô, thấp giọng khuyên giải an ủi, “Ở đây thêm ba ngày, được không? Chờ việc của Tỉnh Nhiên giải quyết xong, anh liền tới đón em.”
“Được.” Trầm Hoan thu hồi rầu rĩ không vui, ngẩng đầu, nỗ lực hướng anh cười.
Khi Hồ Tĩnh nhận được điện thoại, cũng đã đặt chuyến vay sớm nhất về nước.
Mẹ chồng cô gọi điện tới, nói là không tìm thấy Triệu Tỉnh Nhiên, còn nói Tỉnh Nhiên không phải người như vậy, nói Hồ Tĩnh trở về thương lượng nên làm thế nào bây giờ.
Sau khi Hồ Tĩnh cúp điện thoại, duy trì một tư thế bất động. Hồi lâu, mới gọi điện thoại cho Triệu Tỉnh Nhiên.
Gọi ba bốn cuộc, vẫn không có người nghe.
Cuối cùng cô không kiềm chế được bi thương, thất vọng rất nhiều, gửi tin nhắn thứ nhất cho Triệu Tỉnh Nhiên.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, di động Hồ Tĩnh vang lên. Cô gắt gao nhìn chằm chằm hồi lâu, nặng nề hít một hơi, ấn nút nghe, “A Tĩnh.”