Sau khi Thẩm Dung trở về sau bữa tiệc, kết quả phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, vẫn chưa ai ngủ, đều đang chờ cô ta trở về.
Cô ta nhẹ gõ cửa thư phòng của cha, thế nhưng chân lại phát run.
Cho đến khi người bên trong cho cô ta đi vào, cô ta mới dám mở cửa tiến vào, Thẩm Khiêm ngồi ở sô pha luôn luôn trầm mặt, khi Thẩm Dung tiến vào, hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, lại lãnh đạm cúi đầu.
Đối với cô em gái này, hắn thật sự không biết nói cái gì mới tốt.
Cha Thẩm vẫn đang luyện chữ, đây là thói quen đã nhiều năm của ông, khi gặp chuyện gì mất bình tĩnh ông đều dựa vào việc luyện chữ để lấy lại bình tĩnh. Ông luyện nửa giờ, Thẩm Dung cũng ở bên cạnh đứng nửa giờ.
Đầu bút long dừng một chút, cha Thẩm thu bút long, ông nhàn nhạt liếc liếc Thẩm Dung một cái, ánh mắt như Thái Sơn áp xuống, thân hình Thẩm Dung cứng đờ, thanh âm khô khốc, “Cha”
“Phó Tư Dịch lộ ra tin tức muốn hợp tác cùng Tống Minh Khang, con thấy thế nào?” Cha Thẩm dùng khăn xoa tay, thanh âm bình tĩnh.
Đột nhiên Thẩm Dung cả kinh, “Tống Minh Khang đã đồng ý để Thẩm thị thu mua, như thế nào có thể lại hợp tác cùng Phó Tư Dịch.”
“Hừ”, cha Thẩm lạnh lùng, “Đồng ý có thể dùng cái rắm! Ta hỏi con, hợp đồng đã được ký chưa?”
“Cha, con……………”
“Không có thực lực còn muốn lấy trứng chọi đá, như thế nào con lại có thể ngây thơ như vậy, cảm thấy trả thù đủ rồi sao? Không màng đến sự phát triển của Thẩm thị mà trả thù riêng, từ nhỏ đến lớn, ta dạy con như thế nào? Người đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn tùy hứng như vậy, khó trách Phó Tư Dịch không cần con.”
Lời nói này thật ngoan tuyệt, ngày xưa Thẩm Dung đều là được cha phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên, hôm nay lại bóc ra miệng vết thương của cô ta, Thẩm Dung chật vật đến cực điểm.
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Tin tức đều đã đưa ra ánh sáng, không có biện pháp thu hồi. Đến tột cùng là em gái ruột của mình, Thẩm Khiêm cũng không nghĩ nhìn cô ta chật vật như vậy, từ sô pha bên kia đi tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ta, “Trước mắt chỉ có thể chờ.”
“Chờ cái gì?”
Khóe miệng Thẩm Khiêm hiện lên ý cười châm chọc, hai tròng mắt anh ta híp lại, nhìn về phía khối mực đen đặc trên bàn sách của cha, nhẹ giọng nói, “Anh ta muốn chính là thanh danh lưỡng toàn, thứ này chỉ có thể có em cho anh ta. Anh ta sẽ đến tìm chúng ta.”
Thẩm Dung tinh tế cân nhắc lời anh trai nói, không lâu liền như vào hầm băng. Nếu muốn lời đồn đãi biến mất, thanh danh lưỡng toàn, Phó Tư Dịch sẽ yêu cầu bằng chứng từ người vợ trước là cô ta.
Thẩm Dung không nghĩ tới, cô ta tự mình đào hố, lại yêu cầu tôn nghiêm của chính mình vào. Không cam lòng cực độ thổi quét cô ta, chính là tưởng tượng đến vận mệnh của Thẩm thị, đột nhiên Thẩm Dung vô lực.
Cũng không cần chờ lâu, đại khái sau 10 giờ, trợ lý của Phó Tư Dịch gọi điện đến, nói chuyện cùng Thẩm Khiêm gần năm phút đồng hồ.
Kết quả đàm phán, hai bên đều tương đối hài lòng, Phó Tư Dịch không can thiệp vào việc thu mua của Thẩm thị, Thẩm Dung ra mặt bác bỏ tin đồn.
Đến nỗi từ ngữ bác bỏ tin đồn, Phó Tư Dịch cũng cùng nhau bàn bạc xong xuôi.
Thẩm Dung xem xong 300 từ, nhìn không được cười lạnh, cái gì được kêu là ngụy quân tử, chính là Phó Tư Dịch.
*
Lúc này, Thẩm Hoan mới vừa ăn xong với Phó Tư Dịch trở về, ăn có chút no, sau khi tắm rửa xong đứng tiêu thực. Từ khi về đến nhà, Phó Tư Dịch vẫn luôn ở ban công nói chuyện điện thoại, đại khái nói nửa giờ.
Bọn họ ở lầu 4, không cao cũng coi như không quá thấp, nhìn không thấy ngôi sao lập lòe nơi xa, nhưng cũng nhìn được bầu trời đầy sao, nhưng ở trong thành phố trường hợp sau hiển nhiên là một loại yêu cầu xa vời, cho nên ở nhiều thời điểm, ban công trừ bỏ một ít thực vật, cũng dùng khi hóng gió đêm.
Trầm Hoan ngẫu nhiên nhắc tới ý tưởng này cùng Phó Tư Dịch, không nghĩ tới Phó Tư Dịch lại nhớ, cùng ngày liền mua ghế dài đủ ba người đặt ở ban công.
Phó Tư Dịch tiếp điện thoại liền ngồi trên ghế dài, dáng người đoan chính, ngẫu nhiên sẽ đi qua đi lại, Trầm Hoan thấy anh đi qua đi lại vài lần, liền mang một ly nước qua cho anh.
Phó Tư Dịch đang cùng trợ lý an bài chi tiết ngày mai làm sáng tỏ tin đồn, khi Trầm Hoan tiến vào, đã phân phó không sai biệt lắm, liền thuận thế cúp điện thoại.
Trầm Hoan đem ly đưa cho anh, hỏi, “Sự tình đã xử lý tốt sao?” Hắn đã ở đây nửa giờ. “Đều an bài tốt/” Từ ngày mai anh ở cùng Trầm Hoan sẽ không có lỗi lo, nghĩ đến hạnh phúc sắp đến, Phó Tư Dịch mỉm cười không thôi.
Trên ban công gió lạnh thoải mái, người nóng nảy cũng được làn gió trấn an, Trầm Hoan thoải mái ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hướng phía Phó Tư Dịch ấm áp cười, “Ngồi xuống đi.”
Phó Tư Dịch đem điện thoại cho vào túi, chính mình trước tiên ngồi xuống một bên, sau đó kéo cô ngồi lên đùi, “Sao còn chưa đi ngủ?”
“Anh không ở đó, không ngủ được.” Trầm Hoan cầm đầu ngón tay của hắn nhàm chán xoa nắn, đối với cô tự nhiên bày ra tính trẻ con Phó Tư Dịch cảm thấy mới lạ, lại dung túng đưa ra một nhón tay khác.
Trầm Hoan vui vẻ đem chúng nó đều nắm trong lòng bàn tay, Phó Tư Dịch tiếc hận mà nhẹ “Sách” một tiếng. Trầm Hoan vui vẻ không nói chuyện.
Lăn lộn lâu như vậy, thật sự cô rất mệt mỏi, nho nhỏ ngáp một cái, Phó Tư Dịch phát hiện đem đầu cô ấn vào ngực mình, ôn nhu hỏi, “Đi ngủ?”
Ở ban công ánh đèn sáng tỏ như ánh trăng, trong mắt cô còn lưu lại ánh nước khi nãy ngáp ngủ, giống như giọt sương sớm trên hàng mi dài, Phó Tư Dịch chỉ cảm thấy một đợt rung động trong lòng.
Trầm Hoan vực dậy tinh thần, lười nhác dựa vào lồng ngực anh, “Vậy còn anh?”
“Anh cũng muốn ngủ, ngày mai tất cả sẽ tốt.” Cánh tay anh xuyên qua chân cô, hơi dùng chút lực, liền bế lên vào phòng ngủ.
Phó Tư Dịch không nháo cô, Trầm Hoan ngủ rất yên ổn, ngủ một giấc dậy, liền đến hơn 7 giờ sáng hôm sau.
Phó Tư Dịch ăn xong cơm sáng liền đến công ty, lúc gần đi anh dặn dò Trầm Hoan, họp báo làm sáng tỏ sự việc sẽ diễn ra lúc 9 giờ rưỡi.
Phó Tư Dịch đi rồi, Trầm Hoan nói chuyện điện thoại cùng Trần San, nói tới nói lui đề tài lại dẫn đến trên người Phó Tư Dịch.
Đại ý Trần San muốn cô không được qua loa, không cần xúc động, yên lặng chờ đợi. 9 giừ rưỡi, phòng làm việc của Phó Tư Dịch và phòng làm việc Hồ Tĩnh đồng thời phát biểu thanh minh.
Đồng thời còn có Weibo của Thẩm Dung.
Trầm Hoan đem phần tin kia xem một lần, không khỏi chấn động.
Một bên Thẩm Dung thừa nhận cô ta cùng Phó Tư Dịch từng có quan hệ hôn nhân, nhưng đã ly hôn 3 năm trước, cho nên cô Hứa Trầm Hoan không phải chịu tội là người phá hoại hôn nhân của người khác
Tuy rằng không biết cụ thể Phó Tư Dịch dùng thủ đoạn gì làm Thẩm Dung đầu hàng, nhưng kết quả cuối cùng rất làm người vừa ý.
Không bao lâu tai tiếng này sẽ dần dần chìm xuống, việc ra album của cô cũng có thể bắt đầu lại lần nữa, quan trọng nhất chính là, về sau ở giữa cô và Phó Tư Dịch sẽ không có gì mâu thuẫn.
Quả thực rất tốt.
Trầm Hoan mới vừa cao hứng một hồn, chuông cửa liền vang lên.
Cô tưởng Phó Tư Dịch đã trở lại, liền cao hứng chạy tới mở cửa, còn chưa kịp xem người ngoài cửa là ai.