Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 4: Chương 4: Vây săn




Hai người trẻ tuổi đi ở trong một đám người, tuy rằng không có nói gì với nhau nhiều, nhưng ánh mắt cũng qua lại vài lần, phía trước chính là chuồng ngựa, có người hầu trong cung đứng ở phía đó chuyên chờ buộc ngựa cho các quan gia.

Phó Hằng vừa định đưa dây cương cho Đồng Uyển Nhu, hai người còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng la:

“Muội muội, cách xa hắn ra một chút!”

Đồng Ấu Khanh một đường chạy chậm về phía chỗ bọn họ, đoạt lấy dây cương trong tay Phó Hằng, sau đó kéo Đồng Uyển Nhu bảo vệ sau lưng, vẻ mặt hung dữ nhìn Phó Hằng, tức giận nói:

“Tên dê xồm nhà ngươi, cách xa muội muội nhà ta ra.”

Đồng Uyển Nhu nghe ca ca nói Phó Hằng như vậy, không khỏi cảm thấy oan uổng, muốn giải thích: “Ca ca, ca hiểu lầm rồi, đó không phải là...”

Đồng Ấu Khanh chắc chắn rằng Phó Hằng là người xấu, không chút để ý lời của Đồng Uyển Nhu, mà trực tiếp ngắt lời nàng: “Muội câm miệng, người xấu sẽ viết chữ lên mặt sao? Trẻ nhỏ trong nhà, sang một bên đợi đi.”

Phó Hằng thấy hắn nói chuyện không chút khách khí, có chút bất đắc dĩ, lại nhìn thoáng qua Đồng Uyển Nhu đang sốt ruột một bên, ôm quyền nói với Đồng Ấu Khanh:

“Cáo từ.”

Nói xong, Phó Hằng liền xoay người đi vào đám người, Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, trong lòng không hiểu sao sinh ra cảm giác mất mác, chỉ thấy Đồng Ấu Khanh vẫn khoa chân múa tay về phía Phó Hằng vừa mới rời đi, trong lòng Đồng Uyển Nhu liền sinh ra tức giận, không đợi hắn quay đầu, liền tự đi vào bên trong bãi săn.

Đồng Ấu Khanh sau khi thị uy không hề có ý nghĩa gì, quay lại nhìn lại đã không thấy muội muội ở sau lưng hắn, vội ngẩng đầu tìm một phen, mới nhìn thấy bóng dáng yểu điệu kia, vội vàng đuổi theo, bắt lấy cánh tay của Đồng Uyển Nhu, nói:

“Muội muội, muội làm gì vậy, ca ca thay muội đuổi người xấu đi, muội lại trả cho ta xem một cái mặt nhăn là sao?”

Tuy lời nói của Đồng Ấu Khanh có phần dí dỏm, nhưng mà Đồng Uyển Nhu nghe xong lại càng thêm tức giận, nàng cũng không nói chuyện, cứ như vậy trừng đôi mắt to, đen thẳm nhìn hắn, Đồng Ấu Khanh bị nàng nhìn như vậy trong lòng sinh ra cảm giác âm trầm, da đầu không khỏi run lên.

Muội muội của hắn, từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, khi tức giận sẽ không nói chuyện, luôn dùng đôi mắt to của nàng nhìn chằm chằm vào ngươi, khiến cho ngươi hổ thẹn, khiến cho người phải nhận sai, Đồng Ấu Khanh bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đành phải nói ra lời thật.

“Được rồi, ta biết là ta oan uổng hắn, nhưng mà, ta cũng là vì tốt cho muội. Muội có biết hắn là ai không? Tiếp xúc với hắn cũng không có chỗ gì hay.”

Đồng Uyển Nhu nghe ca ca nhà mình nói như vậy, ánh mắt đen láy vẫn như cũ không lệch vị trí, tiếp tục nhìn theo hắn, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng hỏi:

“Mặc kệ hắn là ai, dù sao hắn cũng không phải là người xấu.”

Đồng Ấu Khanh thở dài một cái, muội muội này của hắn tuy rằng thoạt nhìn nhu nhược dịu hiền, nhưng hắn lại biết, trên thực tế tính tình của nàng lại vô cùng cố chấp, chỉ cần chuyện nàng nhận định, người khác nói cái gì đều không thể thay đổi được cái nhìn của nàng.

“Hắn không phải người xấu, nhưng nếu hắn là người tốt, thì không nên tiếp cận muội.” Hai tay Đồng Ấu Khanh ôm ngực, một mặt bất đắc dĩ nói: “Hắn cũng họ Phú Sát, chẳng qua cũng chỉ là thứ tử, còn là thứ tử nhỏ tuổi nhất.”

Đồng Ấu Khanh nói xong lời này, Đồng Uyển Nhu liền hiểu rõ ý của hắn, ở thời đại này chính thứ có khác nhau, địa vị của con trai trưởng cùng con trai thứ chính là khác nhau một trời một vực, càng không bàn đến tiền đồ hay rủi ro sau này. A mã và ngạch nương của nàng muốn nàng gả cho nhà Phú Sát, nhưng mà, lại không phải muốn nàng gả cho một thứ tử chưa biết tiền đồ thế nào.

Thấy muội muội nghe xong lời mình nói liền rơi vào trầm tư, Đồng Ấu Khanh không khỏi thử hỏi:

“Muội muội, muội đang nghĩ gì vậy?”

Đồng Uyển Nhu kéo hồn về, nhìn thoáng qua Đồng Ấu Khanh, lẳng lặng liếc xéo hắn một cái, sau đó liền không nói tiếng nào, tự mình đi vào bãi săn.

Mặc kệ là như thế nào, ca ca cũng không nên oan uổng cho người tốt, nên bỏ rơi hắn, hừ.

***

Đồng Uyển Nhu phát hiện, bản thân đến khu vực vây săn việc làm nhiều nhất chính là -- ăn.

Đồng gia được an bài ở vị trí hơi gần phía trước, dù sao a mã cũng là An Bình Công, mặc dù không có thực quyền, nhưng cũng coi như là hiển quý, tuy rằng nữ nhân người Mãn Thanh hào phóng hơn nhiều, nhưng dù sao vây săn cũng là chiến trường của nam nhân, nữ nhân đi theo phụ huynh lên trước thật ra cũng không có nhiều.

Đồng Uyển Nhu không có người quen a mã dẫn theo ca ca đi kính rượu những đại nhân ở bàn khác, bỏ rơi nàng ngồi một mình, nàng thật sự rất chán, cũng chỉ có thể kiếm chút gì đó để ăn.

Ở ngay phía sau nàng, có hai đôi mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm sườn mặt của nàng, một đôi mắt là thẩm thị, một đôi mắt mang theo si mê.

Phó Tâm một bên uống rượu nếp từ trong cung, một bên nhìn cô nương phấn nộn đáng yêu trước mắt này, gã sai vặt ở bên cạnh thấy hắn nhìn chăm chú như vậy, không khỏi hỏi:

“Lục gia, đó là Đồng gia tiểu thư. Nghe nói đây chính là Đồng gia đặc biệt đưa đến cửa để ngài xem qua trước.”

Phó Tân nâng tay ngay tại chỗ vỗ gáy tên sai vặt, ánh mắt vẫn không dời đi, uống một ngụm rượu tinh khiết và thơm nồng, rồi mới lau miệng nói:

“Nói cái gì đấy? Cái gì mà đưa đến cửa, dám nói nữ chủ nhân của ngươi như vậy à?”

Gã sai vặt tuy bị đánh trúng, nhưng biết gia của hắn không thật sự tức giận, thấy hắn vừa lòng thu lại ánh mắt, hắn không khỏi muốn đi lên nịnh hót, nói:

“A, Lục gia, ngài đau lòng rồi sao.”

Phó Tân nghe hắn trêu chọc, liền vẫy tay đuổi hắn đi, “Đi đi đi.”

Sau đó, ánh mắt lại dừng trên người Đồng Uyển Nhu, đánh giá nàng vài lần từ trên xuống dưới, rồi mới hạ quyết định trong lòng, dáng vẻ khuôn mặt không tồi, dáng người cũng tạm được, xem ra sau khi cưới về phải bồi dưỡng mới được.

Mà bên kia, ánh mắt Phó Hằng cũng chưa từng rời khỏi Đồng Uyển Nhu dù là một khắc, đương nhiên hắn biết Phó Tân mới là người mà Đồng gia hy vọng nàng gả cho, chỉ cần nghĩ đến nàng gả cho nam nhân khác, lửa giận của hắn liền không thể kiềm chế, mặc kệ nam nhân đó có phải là huynh đệ cùng dòng họ của hắn hay không, hắn đều muốn giết đối phương, giấu nàng vào trong phòng, không cho bất kỳ kẻ nào đoạt lấy.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ thân phận của mình, nếu là phương pháp bình thường để cầu thân, nhất định là sẽ tay trắng ra về, nhưng mà, nếu theo như lời mẫu thân nói, nếu có thể lợi dụng lần vây săn này, nói không chừng hắn sẽ có một con đường hy vọng.

Bởi vì, quy củ vây săn từ trước đến nay chính là, bất kể thân phận, chỉ cần săn được nhiều con mồi nhất, sẽ có cơ hội xin hoàng thượng ban cho một yêu cầu.

Tuy rằng không muốn cưới nàng dưới tình huống như vậy, nhưng hắn đã không còn biện pháp khác, chỉ có thể dùng cách này.

***

Tới buổi trưa, hoàng thượng mới khoan thai mà đến, chúng thần đứng dậy tiếp giá.

Đồng Uyển Nhu đứng lẫn trong đám người, cố gắng khiến bản thân không nổi bật, khác những nữ tử khác nếu có cơ hội gặp thánh nhan, sợ là sẽ vót nhọn đầu chen lên phía trước, nhưng mà Đồng Uyển Nhu đối với nam nhân cao cao tại thượng kia một chút cũng không có hứng thú.

Sau khi chúng thần hành lễ xong, đại hội vây săn chính thức bắt đầu, tổng quản đại nội đứng ra đọc thánh chỉ, giọng nói bén nhọn quanh quẩn bên trong lều lớn, đại ý của hoàng thượng chính là, lấy thời gian một nén hương làm quy định, để cho mọi người thể hiện sở trường, toàn lực ứng phó, cuối cùng ai có nhiều con mồi nhất, hoàng thượng sẽ có thưởng.

Đồng Uyển Nhu cũng không nghe rõ ràng, nhưng nhìn thấy các dũng sĩ các nhà phái ra, trước mắt không khỏi sáng ngời, Phó Hằng như cảm ứng được cái gì, cũng quay đầu nhìn về phía nàng, chợt bắt gặp ánh mắt xuyên qua đám người của hắn, Đồng Uyển Nhu không khỏi thẹn thùng cúi đầu, lại nhịn không được đưa ánh mắt nhu tình như nước nhìn lại hắn.

Trong lòng Phó Hằng vừa động, không khỏi thất thần, liền vội vàng thu hồi ánh mắt.

Đồng Ấu Khanh đại diện cho Đồng gia tham gia thi đấu, thấy hắn hai tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là khẩn trương.

Đồng Uyển Nhu lại đưa mắt nhìn sang chỗ khác, dừng lại ở trên lá cờ của nhà Phú Sát, rồi nhìn lại phía sau, thấy nhà Phú Sát tổng cộng phái ra hai vị dũng sĩ, một người là người mà a mã và ngạch nương muốn nàng gả cho Phó Tân, một người khác là Phó Hằng, hai người đều đại diện cho Phú Sát gia, cũng đều có tiểu đội riêng, số người đi theo giúp đỡ sau lưng hai người đều bằng nhau, bình thường cục diện con trai trưởng và con trai thứ cùng xuất hiện trước mọi người, khẳng định con trai trưởng sẽ được sắp xếp tốt hơn con trai thứ, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, có lẽ Phó Hằng này cũng không như lời ca ca nàng nói, ở Phú Sát gia không hề có địa vị.

Một tiếng pháo vang dội vang lên, sau đó là tiếng kèn trường giác hùng hậu ngân nga, dũng sĩ các nhà ào ào xoay người lên ngựa, đến khi tiếng kèn dừng lại, tấm màn vây phía nam liền được mở ra, lập tức vạn mã xông ra, rất có khí thế hoàng hà vỡ đê.

***

Sau khi các dũng sĩ đi ra ngoài, Đồng Uyển Nhu lại khôi phục lại trạng thái không chút nổi bật tiếp tục ăn, bỗng nhiên có một thái giám đi đến chỗ nàng, đem hai mâm dưa và trái cây hiếm thấy đặt trên bàn thấp trước mặt nàng, Đồng Uyển Nhu cả kinh nói:

“Không thể, công công có phải đưa sai người rồi không?”

Lúc này thái giám nở một nụ cười tiêu chuẩn với Đồng Uyển Nhu: “Nô tài phụng lệnh của Hiền quý nhân, đưa những đồ này cho cô nương, sao có thể sau được. Cô nương chậm rãi dùng đi.”

“...”

Đồng Uyển Nhu nghe vong, càng thêm không hiểu...Hiền quý nhân? Nghe xưng hô như vậy, hình như là nương nương trong cung? Nhưng nương nương trong cung sao lại đưa trái cây cho nàng?

Quay đầu nhìn thoáng qua màn trướng bịt kín của hoàng thượng, thẳng đến khi cổ của nàng có chút đau, cũng không nhìn được đằng sau tấm màn vàng sáng khi có trò gì đến.

Nhìn hai mâm dưa và trái cây trước mặt nàng, trong lòng Đồng Uyển nhu giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định...Ăn.

Chờ nàng ăn xong dưa và trái cây, lại uống thêm hai chén trà, tất cả các dũng sĩ tham gia vây săn đều đã trở lại, người còn chưa tới, nhưng tiếng hô quát đã truyền đến.

Đợi đến khi các dũng sĩ thật sự đến nơi, Đồng Uyển Nhu liền ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người bọn họ, sau đó, nhìn bọn họ quẳng con mồi từ trên lưng ngựa xuống, không khỏi sợ tới mức bụm miệng, nhắm hai mắt lại, một chút cũng không dám nhìn hình ảnh máu me này.

Nhóm thái giám phụ trách kiểm kê nhanh chóng đem con mồi phân loại, ghi vào sổ, cuối cùng đưa ra kết luận:

“Hoàng thượng, người bắt được nhiều con mồi nhất là đại công tử Na Lạp gia Na Lạp Đạc Đạc, con mồi cả lớn bé, tổng cộng hai mươi ba con. Mà con mồi lớn nhất là của cửu công tử Phú Sát gia Phó Hằng, con mồi chỉ có một, cũng là một đại hắc hùng (gấu đen) hiếm thấy.”

Nghe thấy lời nói của thái giám, mọi người không khỏi phát ra tiếng xôn xao, ngay cả hoàng thượng ngồi trên đài cao cũng không tránh được phát ra tiếng:

“Gấu đen? Từ sau Thánh tổ, trên khu vực vây săn còn chưa xuất hiện người nào săn được gấu đen, nhanh, nâng lên cho trẫm nhìn một cái, cũng để mọi người mở mang tầm mắt.”

Dưới sự vây quanh của mọi người, một con gấu đen bị trói chân tay cứ như vậy bị đưa đến trước đài, chỉ thấy Hoàng thượng nhìn thẳng vỗ tay, không để ý cung nhân ngăn cản, liền nhảy từ trên đài xuống, đi xung quanh con gấu đen tấm tắc lấy làm kỳ, nâng tay vung lên, nói:

“Ai săn được, đứng ra, trẫm sẽ có thưởng lớn.”

Phó Hằng sắc mặt trắng bệch, từ trong đám người đi ra, mọi người nhìn thấy hắn cũng không khó liền nhìn thấy sau lưng hắn gần như bị móng vuốt của gấu cào nát, huyết nhục mơ hồ.

Đồng Uyển Nhu nhìn thấy vết thương sau lưng của hắn, không khỏi sợ tới mức kinh hô ra tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên, may mắn sự chú ý của mọi người đều bị con gấu đen kéo đi, nên không có người phát hiện sự khác thường của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.