Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, ngài tổng thống rời khỏi đầu tiên.
Hạ Tinh Thần đứng trên bậc thang bằng đá cẩm thạch của Bộ Ngoại giao, tận mắt nhìn thấy được Hạ Tinh Không kiêu ngạo như một con chim khổng tước, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác, lên xe của Hứa Nham.
Trì Vị Ương nghiến răng đứng bên cạnh, không kiềm chế được sự tức giận trong lòng.
Hạ Tinh Thần cũng chỉ nhìn xa xa, thật ra, có cái gì bất công chứ? Ban đầu đề nghị chia tay với Hứa Nham là mình, hơn nữa, mang thai cũng là mình...
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái, ớn lạnh.
Khi lái xe trở về nhà, đêm đã rất khuya.
Hơn mười một giờ, lúc này Hạ Đại Bạch và nhóm người giúp việc đều đã ngủ hết rồi. Căn nhà lớn như vậy, lại tỏ ra vô cùng yên tĩnh.
Cô tiện tay ném chiếc túi lên sô pha, lặng lẽ đi vào phòng bếp.
Hôm nay rất bận, bận đến mức bữa tối cũng chưa ăn. Hạ Tinh Thần tìm trong hết phòng bếp một vòng, trong tủ lạnh đều là những nguyên liệu nấu ăn cao cấp, trễ như vậy rồi còn ra lấp bụng, ít nhiều gì cũng có chút phung phí của trời. Hơn nữa, nói thật thì, những thứ này cô vẫn ăn không quen.
Thật sự người bình thường cũng không thể nào so sánh với một vị tổng thống cao cao tại thượng được!
Cuối cùng, trong một góc xó của tủ lạnh, cô lấy ra được một gói sủi cảo không ai quan tâm đến. Đây là do hai ngày trước cô và Hạ Đại Bạch dành chút thời gian cùng nhau gói.
Trước kia, cô và Hạ Đại Bạch rất thích ăn sủi cảo, có thời gian thì làm. Nhưng bây giờ, những thứ trước kia cô cảm thấy vô cùng quý giá, thì trong nhà ngôi nhà này có lẽ cũng không được dọn lên. Hạ Tinh Thần mở bếp, nấu nước sôi, cho sủi cảo vào một cách thuần thục. Lục lọi cả buổi, mới tìm được gia vị, cho vào một chút muối.
Khoảng mười phút sau, sủi cảo đã được lấy ra khỏi nồi.
“Thơm quá...” Hạ Tinh Thần đổ hết toàn bộ sủi cảo vào trong chén, ngửi ngửi. Lập tức cảm thấy càng đói hơn.
Cô cũng không ra phòng ăn, nấp trong phòng bếp, lén lút ăn thử. Thật sự quá đói rồi, cắn một cái, nóng đến mức hai chân của cô cũng nhảy loạn lên, cái miệng há to, tay không ngừng quạt quạt, trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm: “Nóng quá! Nóng quá!”
Giây tiếp theo...
Không biết người nào đó đã đứng ở cửa phòng bếp từ lúc nào xông thẳng vào tầm mắt của cô, cô ngẩn ra, hai chân đang nhảy loạn cũng lập tức đứng yên lại. Giây kế tiếp, nửa cái sủi cảo còn kẹt lại ở cổ họng, suýt chút nữa đã nghẹn chết.
“Khụ khụ khụ...” Cô che ngực, ho dữ dội. Đợi hết nghẹn hoàn toàn mới ngẩng đầu lên, gương mặt đã đỏ bừng. Oán hận mà nhìn vị tổng thống đang ở trước mặt: “Anh...sao anh cứ xuất quỷ nhập thần như vậy thế?”
Cô hoàn toàn không ngờ tới nửa đêm anh lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa, anh đã trở về sớm hơn cô từ rất lâu, lúc này anh đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen. Ừ...rất quyến rũ. Nhưng, vẫn lạnh lùng hà khắc như trước, làm cho người khác có cảm giác bị chèn ép.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô, bước vào phòng bếp, cơ bản là cũng không có phản ứng gì với cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mất mặt, cũng buồn bực không nói lời nào, thờ ơ nhai tiếp sủi cảo, cũng không nhịn được sự tò mà đưa mắt nhìn anh đi qua đi lại.
Thấy anh mở tủ lạnh, kiểm tra thức ăn trong đó, dường như cũng không phát hiện được thứ gì khiến cho anh hài lòng, chân mày cũng đã nhíu thành một đóa hoa.
Hạ Tinh Thần cũng đã hiểu ra, rõ ràng tổng thống Bạch cũng giống như cô, nửa đêm đến tìm thức ăn.
Cô mỉm cười, dò hỏi: “Anh đói sao?”
“...” Anh không trả lời, cắn miếng bánh bông lan khô cằn lấy ra từ trong tủ lạnh. Nhưng, rất dễ thấy, anh kén ăn, cắn một miếng, đã cau mày, bộ dạng khó mà nuốt trôi được.
Hạ Tinh Thần cảm thấy dáng vẻ này của anh cũng có chút buồn cười.
Không ngờ một Bạch đại tổng thống cửu ngũ chí tôn cũng có lúc đáng thương như vậy. Trong mắt của người khác, anh nên ăn cũng đều là thịt cá, có người hầu hạ ăn uống?
Nhưng, tuyệt đối cô không dám cười trước mặt anh. Dám cười tổng thống, không phải là mình muốn tìm cái chết sao?
“Có muốn tôi chia sủi cảo cho anh không?” Hạ Tinh Thần hỏi một cách vui vẻ.
“Không cần!” Bạch Dạ Kình chỉ cho cô hai chữ, không hề cảm kích.
Thật quá lạnh lùng!
Hạ Tinh Thần hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu không phải vì việc hôm nay, tôi cũng không quan tâm đến anh! Anh không ăn cũng được!”
Cô dứt lời, cắn thật mạnh lên chiếc sủi cảo. Vừa thổi vù vù, vừa ngẩng đầu cảm thán: “Thật quá ngon! Quá thơm. Uhm, so với lương khô, ăn sủi cảo vẫn ngon hơn!”
Cô còn cố ý nhai thành tiếng.
“Cô chưa từng học những lễ nghi căn bản?” ánh mắt của Bạch Dạ Kình vô cùng lạnh lùng, vô cùng ghét bỏ.
“Sao?”
“Ai cho phép cô khi ăn lại phát ra tiếng?”
“Dạ, thưa ngài tổng thống. Vậy tôi nhai từ từ lại là được rồi!” Hạ Tinh Thần không cam lòng không nguyện ý mà đáp lại, cũng thật sự nhai kỹ nuốt chậm lại.
Trong phủ tổng thống, lễ nghi yêu cầu vô cùng nhiều, nhất là khi anh ở đây.
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô, lại nhìn sủi cảo thơm ngào ngạt, cau mày, cướp cái chén trong tay của cô qua.
“Này!” Hạ Tinh Thần thét lên.
Chỉ thấy anh lấy một chiếc sủi cảo, không nói lời nào mà cho vào trong miệng.
Hạ Tinh Thần sững sờ, ngơ ngác nhìn anh: “Ngài tổng thống, anh... không phải có bệnh thích sạch sẽ sao?”
“Nhìn tâm trạng!” Lúc đói, anh chỉ có thể chịu đựng.
“Nhưng, chiếc vừa rồi...” Ngón tay nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần chỉ về chiếc sủi cảo trong miệng của anh, mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Anh cay mày: “Thế nào?”
“Chiếc đó, vừa rồi tôi đã ăn...” Sau khi Hạ Tinh Thần nói đến đây, giọng cũng nhỏ đi rất nhiều.
Vẻ mặt của Bạch Dạ Kình lập tức u ám, ánh mắt nhìn cô vô cùng nguy hiểm, giống như muốn cắn chết cô vậy.
Hạ Tinh Thần bị dọa chân cũng muốn nhũn ra, vội vàng cung kính đưa tay đến bên miệng của anh, nói khẽ: “Nhổ ra đây đi...”
Cô thật oan ức mà!
Rõ ràng cô cũng đâu có ép anh ăn! Hơn nữa...cho dù cô đã từng ăn rồi thì sao, cũng không cần phải có một bộ dạng như giết người vậy chứ? Cô cũng đâu có bỏ độc!
Môi động động, Bạch Dạ Kình thật sự muốn nhổ chiếc sủi cảo cô đã từng ăn ở trong miệng ra.
Nhưng...
Rũ mắt xuống, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy oan ức lại oán hận của cô gần trong gang tấc.
Hai người, khoảng cách rất gần, lòng bàn tay cô mềm mại, đặt ngay dưới mũi anh, cũng có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Trang nhã, giống như hương chanh, mùi hương rất dễ chịu.
Bạch Dạ Kình không kiềm chế được mà nhớ lại đêm đó của năm năm trước, cô của khi đó, trên cơ thể cũng có mùi hương như thế này...
Cô ngây thơ lại ngượng ngùng, để mặc cho anh dây dưa.
Trong rất nhiều bức ảnh của các cô gái, anh chỉ chọn cô. Vốn tưởng rằng, với anh, đó cũng chỉ là một đêm tình bình thường nhất, sau này sẽ quên thôi.
Nhưng, đến bây giờ, anh vẫn nhớ rõ ràng được mùi hương đó trên người cô...thậm chí, rất khó quên...
“Ngài ổng thống?” Hạ Tinh Thần cũng không đợi cho anh bình tĩnh trở lại, đã lên tiếng gọi anh.
Anh bình tĩnh lại, con người càng thâm sâu. Nhìn cô, giây tiếp theo, chẳng những không nhổ ra, ngược lại cũng nuốt hết toàn bộ.
Hả?
Hạ Tinh Thần ngạc nhiên. Sau đó, dường như nhận ra gì đó, trên gương mặt lại hiện lên một lớp hồng nhạt.
Anh...thật sự nuốt xuống rồi?
Cho nên, giữa bọn họ, đây là...không phải là hôn môi gián tiếp sao?