Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 112: Chương 112: Chương 112: Có anh mới an tâm (2).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tiểu Bạch, tối nay con sẽ không trở về với ba. Ngày mai con không cần phải đi học, con và Đại Bảo đã thỏa thuận rồi, tối nay con sẽ ngủ với mẹ. Thầy giáo nói, nam tử hán, nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã đồng ý với người khác, không thể nuốt lời!” Nhóc con lên tiếng nói trước.

Thật sự là nói nhiều!

Bạch Dạ Kình không nói đồng ý, cũng không nói phản đối, đẩy cửa xe bước xuống xuống, chỉ để lại hai chữ: “Xuống xe.”

Hạ Đại Bạch không đoán ra rốt cuộc anh có ý gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh Thần hội ý. Cô nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

“Xuống xe trước đã.” Hạ Tinh Thần xuống xe, liền kéo lại áo khoác cho cậu bé.

“Đại Bảo, lát nữa nếu như ba nhất quyết muốn bắt con trở về, mẹ nhớ xin giúp con nha, dùng chiêu lợi hại nhất của phụ nữ đấy!” Hạ Đại Bạch nắm tay cô, nhỏ giọng nói.

“Ừm, chiêu gì?”

“Khóc lóc đó.” Nhóc con chỉ vào đôi mắt to của mình: “Lần trước mẹ bị thương, lúc rơi nước mắt, Tiểu Bạch liền đau lòng không chịu được. Dường như con cảm thấy ba còn sốt ruột hơn cả mình!”

“... Phải vậy không?” Lòng Hạ Tinh Thần lay động, vô thức ngẩng đầu nhìn bóng lưng phía trước, cho đến hiện tại, cô vẫn chưa quên được hình ảnh người kia đột nhiên xuất hiện, cứu mình.

Dường như anh nhận ra được ánh nhìn chăm chú sau lưng mình, đi tới bên xe, dừng bước lại, quay đầu nhìn bọn họ. Trong mắt có chút thăm dò.

Hạ Tinh Thần khẽ mỉm cười, nói với đứa nhỏ: “Vậy lát nữa mẹ thử xem sao.”

... ...

Tài xế đưa bọn họ đến chỗ cô.

Vì phòng ngừa người nào đó thật sự túm mình trở về, vừa lên xe, Hạ Đại Bạch liền giả bộ ngủ. Thế nhưng, kết quả ngủ ngủ ngủ, sau đó liền ngủ thật.

“Để đứa nhỏ cho em.” Đến dưới lầu tiểu khu, lúc Hạ Tinh Thần định bế con trai xuống xe, lại bị Bạch Dạ Kình giữ lấy.

Chờ cô xuống xe, Bạch Dạ Kình vừa nhìn đến cửa thang máy, vừa liếc nhìn cô: “Tay bị trật khớp sao rồi?”

“Đôi lúc vẫn còn hơi đau.”

“Vậy còn muốn bế con?” Anh cau mày nhìn cô, lại nhìn sang đứa nhỏ: “Sau này cứ để con đi bộ, hiện tại càng ngày càng nặng.”

Hạ Tinh Thần xoa xoa cùi chõ, nở nụ cười nhàn nhạt, anh muốn quan tâm người khác, cũng có phong cách của riêng mình. Có chút ôn hòa, nhưng cũng có chút bá đạo.

Cô gật đầu: “Ừm, Em biết rồi. Chỉ có điều, hiện tại con vẫn để cho em bế, chờ sau này lớn thêm chút nữa, em có muốn bế có lẽ con không chịu nữa.”

Nói càng về sau, giọng cô càng trở nên thương cảm. Lại đưa tay giúp đứa nhỏ sửa chỉnh sửa quần áo, sợ cậu bé lạnh cóng.

Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn cô, từ góc độ này nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy sự dịu dàng cùng buồn bã trên mặt cô. Hai người sóng vai vào thang máy, ánh sáng chiếu xuống, da thịt cô sáng bóng, trong suốt như có thể phản chiếu lại ánh sáng.

“Cho dù có lớn lên, cũng vẫn là con trai của em, không cần nghĩ quá nhiều.” Anh trầm thấp mở miệng.

Hạ Tinh Thần nhìn anh, cười nhẹ. Đưa tay nhấn tầng lầu : “Đến khi con trưởng thành, sẽ có cuộc sống của riêng mình. Sau này em cũng nên có cuộc sống của riêng mình.”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu thẳm, hỏi: “Em muốn có cuộc sống như thế nào?”

Hạ Tinh Thần lại không trả lời.

Phải, cô muốn cuộc sống như thế nào? Trước kia lúc có Hạ Đại Bạch, trong thế giới của cô chỉ toàn là cậu bé. Thậm chí cô còn chưa từng nghĩ đến bản thân sau này, trong lòng cô chỉ toàn là hình ảnh của con trai.

Thế nhưng, hiện tại, Bạch Dạ Kình xuất hiện...

Sau này con trai không cần cô bận tâm. Cuộc sống của cô, lập tức xuất hiện chỗ trống. Hơn nữa còn rất lớn, không cách nào bù đắp được.

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, chờ khi con lớn chút nữa rồi hãy nói.”

Lúc này, giọng cô có hơi nhỏ. Lông mi rủ xuống, ánh đèn chiếu lên, tạo thành một bóng mờ dưới mắt cô.

Con ngươi Bạch Dạ Kình thoáng qua vẻ phức tạp, như có chút thương xót. Một tay còn lại, bỗng nhiên chụp lấy hai tay cô. Hạ Tinh Thần ngẩn ra, ngón tay khẽ run rẩy, nhưng lại không rút ra. Năm ngón tay thon dài của anh, giương ra, đan chặt vào bàn tay cô.

Chặt chẽ như vậy, khiến lòng cô lập tức rối loạn.

Người đàn ông này, mọi thứ trên người, đều có ma lực như nhau, khiến người khác không thể kháng cự. Dù rằng, không biết rõ phía trước có phải là vực sâu hay không.

... ... ...

Đến cửa nhà, lúc phải lấy chìa khóa, anh mới buông cô ra. Hạ Tinh Thần cảm thấy tay bị anh nắm, đã cứng đờ cả ra, nhưng mà, thật sự rất ấm áp.

Hạ Đại Bạch chơi đùa cả đêm đã thật sự mệt mỏi, lúc Hạ Tinh Thần bế cậu bé vào phòng tắm, giúp cậu rửa chân tay, cũng không có tỉnh lại, chỉ vươn hai tay ôm cổ cô, vô cùng không thoải mái kêu khẽ lên.

Cuối cùng, cô bế cậu bé lên giường.

Đến khi tất cả đã thu xếp ổn thỏa, cô tắt đèn đóng cửa phòng đi ra, Hạ Tinh Thần nghĩ rằng Bạch Dạ Kình đã đi rồi. Cũng giống như lần trước.

Thế nhưng...

Lần này, anh lại ở lại.

Áo khoác trên người bị anh tiện tay vắt lên ghế sa lon, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản. Anh đứng trước kệ sách ở phòng bên phải. Trên giá trừ một ít sách ra, thì chính là một vài tấm hình trước đây của cô. Rất cũ kỹ.

Anh nhìn từ trên xuống, mỗi một tấm hình đều thấy rất có hứng thú.

Hạ Tinh Thần liếc nhìn thời gian, hiện tại đã hơn 10 giờ, không biết có nên khuyên anh về sớm nghỉ ngơi hay không?

Lúc cô định mở miệng, dường như anh đã nhận ra ý đồ, đột nhiên quay đầu lại hỏi cô: “Anh vẫn chưa ăn cơm tối, nhà có còn gì ăn không?”

Hạ Tinh Thần bối rối vài giây, đột nhiên có chút đau lòng: “Cũng đã trễ thế này, tại sao vẫn chưa ăn?”

Lời khuyên anh trở về, cứ như vậy bị ngăn trong cổ họng, căn bản không nói ra được.

“Hôm nay quá bận, buổi chiều đến tối hội nghị suốt năm giờ, hoàn toàn ăn không vô.” Anh vừa nói, vừa cầm ảnh cô lên nhìn. Hạ Tinh Thần nhớ đó là lúc cô 12 tuổi, khi đó, bởi vì Lý Linh Nhất nên ba mẹ cô đã ly dị được vài năm. Mẹ dẫn cô đi công viên chơi, hiếm khi cũng có ba ở bên cạnh.

Đến nay Hạ Tinh Thần vẫn nhớ, năm đó, ngay lúc hoa sen nở rộ, cả nhà ba người bọn họ đứng bên hồ nước ở công viên, chụp bức ảnh gia đình muộn này. Từ ngày đó, mẹ cô đã dọn về quê, gả cho người khác, kể từ đó, cả nhà ba người bọn họ chưa từng có ngày đoàn tụ.

Nhớ tới những chuyện này, Hạ Tinh Thần có chút buồn bả, không nghĩ tiếp nữa, chỉ nói: “Anh đói lắm không? Nếu như không đói lắm, vậy chờ lát em sẽ nấu ít thức ăn, em sẽ cố gắng làm thật nhanh.”

Tối nay Hạ Đại Bạch ăn không ít, căn bản không có thừa lại đồ ăn.

“Không sao, có ăn đã không tệ.” Anh nói rất tùy ý, cô lập tức nhíu mày, có lẽ người này thường xuyên bận rộn không để ý tới việc ăn cơm.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.