Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Lấy cái này và cái này đi.” Cô chọn một bộ lễ phục màu xanh nhạt có điểm thêm họa tiết những đám mây trắng, và một sợi dây chuyền ngọc lục bảo.
“Ánh mắt của Hạ tiểu thư thật tốt.” Y khen, rồi sau đó quay đầu phân phó: “Giúp Hạ tiểu thư thay lễ phục, sau đó thì trang điểm.”
“Được. Hạ tiểu thư, mời cô.”
Lúc Hạ Tinh Thần chuẩn bị xong hết, thì đã hơn 5:00h, các cô muốn đến nơi trước thời gian tổ chức dạ tiệc. Y sắp xếp xe, đưa cô đến hội trường tổ chức dạ tiệc. Cô cầm thư mời, đi qua một cánh cửa cấm, cuối cùng được một người dẫn vào phòng khách.
Vào lúc này, trong phòng khách, đã có rất nhiều phiên dịch viên, mọi người đều quen thuộc với nhau nên rối rít chào hỏi. Tầm mắt của mọi người cũng lưu lại ở trên người cô, trộn lẫn với các loại cảm xúc. Hạ Tinh Thần chỉ coi như không phát hiện ra, cúi đầu bận rộn với chuyện của mình. Thật ra thì cô đã chọn bộ lễ phục và dây chuyền ngọc khiêm tốn nhất trong đó.
Lúc tới gần 7h, các khách mời dần dần đi vào hội trường. Tất cả các phiên dịch viên đều vào vị trí làm việc của mình, duy chỉ có vị thứ trường mà cô phụ trách phiên dịch là chưa thấy tới. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách liếc nhìn thời gian, còn chưa tới 10 phút nữa là đến bảy giờ.
“Hạ tiểu thư.” Khi cô đang mải suy nghĩ, thì sau lưng có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. Hạ Tinh Thần quay đầu, liền nhận ra cô ấy là thư ký của vị thứ trưởng kia. Cô duyên dáng cười đáp lại: “Thứ trưởng đã đến rồi sao?”
“Dạ, vừa mới tới. Nhưng mà, hôm nay thứ trưởng lại mang theo bạn gái giỏi ngôn ngữ của 7 nước, cho nên, Hạ tiểu thư tạm thời không cần phải làm gì.”
“A.” Hạ Tinh Thần xấu hổ. Bên cạnh có một người giỏi ngôn ngữ của 7 nước, quả thật không cần đến cô làm gì.” Như vậy, nói cách khác là bây giờ tôi có thể đi về sao?”
“Tất nhiên là không phải. Tôi hy vọng tối nay cô có thể lưu lại, để phòng ngừa nửa đường có gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu nhỡ xảy ra trường hợp thứ trưởng của chúng tôi không tìm được người phiên dịch, thì sẽ không tốt.”
Lời của cô ấy tự nhiên là có đạo lý. Hạ Tinh Thần gật đầu: “ Được, vậy tôi sẽ chờ được gọi.”
“ Dạ tiệc tối nay sẽ được tổ chức rất long trọng, tôi nghĩ nếu Hạ tiểu thư lưu lại cũng sẽ không quá nhàm chán.” Thư ký cười ưu nhã, lúc đang xoay người, thì lại nói thêm một câu từ trong lòng: “Hạ tiểu thư, tối nay cô rất đẹp. Người đẹp nhất trong bữa tiệc tối nay chắc chắn là cô.”
Hạ Tinh Thần khẽ mỉm cười: “Cám ơn.”
Dần dần, khách mời càng ngày càng nhiều lên. Hạ Tinh Thần bưng một ly nước trái cây đứng ở trong góc nhỏ, nhưng mà, cô vẫn có thể cảm giác được có rất nhiều sự chú ý đặt ở trên người mình. Có người đang xì xào bàn tán suy đoán thân phận của cô, có người thì hâm mộ bộ lễ phục và đá quý trên người của cô.
Bạch Dạ Kình mà đã ra tay, thì đúng là không phải đùa.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình hơi giống như một con thú bị nhốt ở trong lồng để cho người người quan sát vậy, quả thực rất không được tự nhiên. Dù sao bây giờ cô cũng không có chuyện gì, cần gì phải ở lại đây, cô cầm thư mời, mở cửa VIP, chuẩn bị lên tầng để tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Đứng ở đây một lát, mà cửa cấm vẫn không mở ra, chỉ nghe thấy có một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
“ Hạ Tinh Thần “
Giọng nói này, mặc dù Hạ Tinh Thần mới nghe qua mấy lần, nhưng rốt cuộc là quen thuộc. Sắc mặt của cô vẫn như bình thường, nắm chặt ly nước trái cây trong tay, chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt: “Tống tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Tuy giọng nói có vẻ đáp lại, nhưng mà sắc mặt lại vô cùng trong trẻo và lạnh lùng.
Tống Duy Nhất vừa đi tới, thì những phu nhân hay tiểu thư của các quan chức đang vậy quanh cô ta cũng đi theo tới, lập tức vây thành một vòng tròn.
“Duy Nhất, cô ta là ai vậy, hình như trước kia chưa gặp qua lần nào.”
“Các cậu là bạn sao?”
“Cậu bớt nói bậy bạ đi, sao mình có thể làm bạn với cái loại người hạ lưu này chứ.” Tống Duy Nhất lạnh mặt phản bác.
Hạ Tinh Thần chỉ cười, cũng không nói chuyện.
“Duy nhất, cậu nhìn sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo ở trên cổ kia đi, không phải là thứ mà lần trước cậu muốn ở phòng đấu giá, nhưng lại bị người khác cướp mất sao “
“Còn có cái váy kia cũng là thứ mình muốn lúc ấy, nhưng mà không lấy được.”
“Cho nên, cô ta rốt cuộc là ai, nhìn mấy thứ mà cô ta mặc trên người, giá trị cũng không nhỏ đâu!”
Hạ Tinh Thần vừa nghe xong, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
Bạch Dạ Kình có thể đừng quá xa xỉ như vậy hay không, mình chỉ đưa cho anh ta một chiếc cà vạt giá mấy ngàn thôi, Vậy mà anh ta lại đưa cho mình bộ lễ phục và trang sức đắt giá này. May là Y đưa mình tới đây, nếu không, nhỡ mình đi trên đường mà gặp phải cướp thì chắc vẫn không biết là tại sao.
Mấy người bọ họ vừa năm mồm bảy miệng nhắc tới giá, thì lúc này Tống Duy Nhất cũng mới chú ý tới đồ mà cô mặc trên người. Cẩn thận nhìn lại, đúng là đồ thật, sắc mặt của cô ta biến đổi liên tục, trong lòng cũng thay đổi liên tục.
Hạ Tinh Thần là chị của Hạ Tinh Không, tuy cô ta không hiểu rõ lắm về gia cảnh nhà bọn họ. Nhưng dù có khá hơn nữa, thì cũng không có khả năng mặc đồ có giá trăm triệu như vậy. Huống chi, cô ta còn phải nuôi con trai một mình. Vậy thì mấy đồ mà cô ta mặc trên người, là tới từ đâu?
Tống Duy Nhất chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một khả năng là Bạch Dạ Kình.
Sắc mặt của cô ta lại biến đổi, tay khẽ nắm chặt.
“Hạ Tinh Thần, cô có biết mình mặc hàng giả vào đây thì sẽ bị đuổi ra ngoài hay không?” Tống Duy Nhất cố gắng kìm nén oán khí, giễu cợt nhìn cô, rồi sau đó lại nhìn vòng quanh những người khác: “Mấy người thật sự cho là cô ta có thể có được mấy bộ đồ cao cấp sao, những thứ này cũng chỉ là đồ giả mà thôi, cô mua mấy thứ này ở đâu vậy?”
Cô ta vừa dứt lời, thì những người khác đều cười ầm lên.
Tuy nhiên, Hạ Tinh Thần vẫn rất bình tĩnh, đồ mà Bạch Dạ Kình đưa đến có phải là giả hay không thì cứ nói sau, nhưng cho dù là giả, vậy thì như thế nào?
Cô sờ lên sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ kia, nhướn mi cười nói: “Dù là giả hay là thật, thì nó cũng chỉ làm một khối đá không có nhiệt độ mà thôi. Nhưng mà việc Tống tiểu thư phí tâm đào ra mấy chuyện như hàng giả được bán đầy trên thị trường này thì mới thật là đáng quý, hơn nữa, cho dù là hàng giả được bán đầy trên thị trường hay là hàng cao cấp được trưng bày trong cửa hàng thì cô cũng đâu mua được.”
Câu nói sau cùng kia, Hạ Tinh Thần nói rất nặng, ý vị thâm trường. Người khác không hiểu, nhưng Tống Duy Nhất không thể nào không hiểu.
“Hạ Tinh Thần, cô đừng có mà chọc giận tôi.” Tống Duy Nhất vừa nói, vừa thuận tay cầm lấy một ly nước trái cây ở bên cạnh, muốn hắt về phía Hạ Tinh Thần.
Nhưng mà
Hạ Tinh Thần đã giành trước một bước. Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám phụ nữ ở bên cạnh, cô cầm lấy ly nước trái cây tạt vào trên mặt Tống Duy Nhất. Hôm nay, cô thật sự muốn khiêu khích cô ta.
“Cô… cô điên rồi sao?”
“Người phụ nữ này là ai mà ngay cả Duy Nhất cũng dám hắt nước.”
Tống Duy Nhất bị nước hắt phải nên dáng vẻ trở nên chật vật. Bộ lễ phục mà cô ta đang mặc trên người cũng phải mấy chục triệu, lúc này đang bị nước trái cây trên mặt cô ta chảy từng giọt xuống mà hỏng hết cả, nhìn cô ta lúc này muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Quan trọng nhất là Hạ Tinh Thần lại dám to gan, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy mà hắt nước vào cô ta.
Sắc mặt của cô ta hết xanh rồi lại trắng. Còn thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ duy trì sự trong trẻo lạnh lùng, đáy mắt không có một chút nhiệt độ nào: “Tống tiểu thư, so với những thủ đoạn mà cô đã làm với tôi, thì đây đã là cái gì? Nếu như cô còn dám đối xử với tôi giống như lần trước vậy, thì thứ mà hôm nay tạt vào mặt cô có thể sẽ biến thành axít đấy.”
Mỗi một chữ đều rất khí phách, mang theo sự trong trẻo lạnh lùng. Cô đang chiếm lý, nếu mà đã làm lớn chuyện lên rồi, thì cho dù là cô hay Tống Duy Nhất cũng sẽ không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.
“Cô thật sự là to gan” Tống Duy Nhất phục hồi lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên muốn tát Hạ Tinh Thần.