Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh tao nhã lui sang ghế bên cạnh, cô bởi vì anh lôi kéo cho nên cả người bổ nhào lên người anh.
Hạ Tinh Thần ngã lên người anh, đôi môi mềm mại chạm vào má anh, anh ngẩn ra, cảm giác tê dại lan ra toàn thân làm cho mắt anh sâu hơn. Hạ Tinh Thần cũng ngớ ra, hoàn hồn lại, mặt vừa đỏ vừa nóng hốt hoảng lùi ra sau muốn trốn đi.
Nhưng mà thân thể ngồi không vững cho nên liền ngã ra sau. Cô kinh hoảng hét một tiếng, theo bản năng kéo tay áo người đàn ông. Bạch Dạ Kình nhoáng một cái cúi người ôm lấy, một tay vòng qua eo cô, hơi dùng sức kéo cô trở lại.
Nhìn tình cảnh này, Hạ Tinh Thần bị anh ôm lấy ngồi lên chân anh.
Bàn tay to lớn của anh vẫn đặt lên eo cô.
Lòng bàn tay người đàn ông nóng rực xuyên qua vải dệt mỏng manh xuyên vào da thịt cô làm cho cô thất thần.
Khoảng cách hai người ngày càng gần, trong xe đầy ái muội.
Ánh mắt anh thâm thúy giống như biển sâu, chỉ liếc mắt một cái cô cảm thấy mình bị hãm sâu.
Tay khoác lên vai anh, hơi khẩn trương, cuộn tròn một chỗ.
Trái tim đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người đàn ông này thật nguy hiểm. Dù cho ở gần như thế, chưa làm gì hết cô cũng đã hoang mang lo sợ không tìm thấy phương hướng rồi.
“Thưa ngài.” Vào lúc này tấm ngăn phía trước bị kéo ra, giọng nói của Lãnh Phi xuất hiện: “Ngài không có việc gì chứ? Tôi nghe bên trong có âm thanh, cho nên…”
Lãnh Phi nói đến đây chợt thấy cảnh tượng bên trong bỗng nhiên dừng lại.
Á?
Cái này.. tình huống gì dây? Tổng thống đại nhân và tiểu thư Hạ Tinh Thần… hai người này…
Anh ta thò đầu vào đúng là đáng chết mà.
Chống lại ánh mắt của Lãnh Phi, Hạ Tinh Thần đỏ mặt, đột nhiên hoàn hồn, vũng vẫy muốn từ trên đùi Bạch Dạ Kình đi xuống. Bạch Dạ Kình không buông tay, cô thì thầm: “Buông tôi ra.”
“An phận một chút, đừng nhúc nhích.” Bạch Dạ Kình ra lệnh, sắc mặt có chút khó coi.
Anh lạnh lùng liếc Lãnh Phi: “Không gọi anh thì không cần tùy tiện chui đầu vào.”
“Vâng thưa ngài.” Lãnh Phi khẩn trương ngoan ngoãn thu đầu trở về vẫn không nghĩ tới Hạ tiểu thư và tổng thống lại xứng đôi như vậy, chỉ là dù thế nhưng không có khả năng ở cùng nhau.
Thân phận cách xa nhau.
Bên trong xe.
Tuy tấm ngăn đã hạ xuống nhưng mà giờ phút này men rượu trong người Hạ Tinh Thần rút xuống không ít.
“Thật xin lỗi… tôi có chút thất lễ.” Hạ Tinh Thần nhỏ giọng giải thích, nhìn vết cắn trên cổ anh, chỉ thấy hiện tại vẫn còn đang chảy máu, lúc này là cô mượn rượu giả điên.
“Cô rất thích anh ta?” Bạch Dạ Kình hỏi, đôi mắt u tối nhìn cô bổ sung thêm một câu: “Nếu là như vậy tôi có thể nghĩ cách cho anh ta cưới cô, xem như bồi thường cho cô.”
“Anh nói Hứa Nham sao?” Hạ Tinh Thần phản ứng lại.
“Ừ.”
“Đừng, tôi không cần anh ấy cưới tôi.” Hạ Tinh Thần nhớ tới chuyện anh và htk, sắc mặt trầm xuống: “Tôi… cũng không phải còn thích anh ấy nữa.”
“Vậy sao?” Bạch Dạ Kình rõ ràng không tin, ngón tay bỗng nhiên nắm lấy cằm cô nâng lên.
Ánh mắt nhìn cô một vòng, thấy hàng lông mi cô run rẩy như cánh bướm, đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện trước kia cô chỉ nhớ tới đau thôi sao?”
“Cái… cái gì?”
Anh híp mắt: “Xem ra tôi càng nhớ rõ hơn cô.”
Âm thanh trầm thấp phát ra càng ái muội.
Trong đầu Hạ Tinh Thần ‘ong’ lên, lập tức đỏ mặt có thể nhỏ ra máu.
Cho nên…
Ý của anh là anh giống như cô đến giờ vẫn nhớ tới buổi tối đó, hai người bọn họ nhiệt tình sao?
Đương nhiên Hạ Tinh Thần không dám hỏi, hai tay chống lên vai anh, khẩn trương nhảy xuống.
Cũng không dám đáp lại lời anh, ngồi đối diện anh. Cho dù không nhìn anh nhưng có thể cảm giác được anh mắt của anh đang nhìn cô.
Nóng bỏng.
Trái tim Hạ Tinh Thần đập hỗn loạn. Trong xe, nhiệt độ rõ ràng ổn định nhưng mà không hiểu sao cô cảm thấy trong xe nóng muốn chết, dù có điều hòa cũng không thấy tốt hơn.
Người đàn ông nà nói vậy với cô là có ý gì?
Đối diện, Bạch Dạ Kình vẫn đang thoải mái dò xét cô, cuối cùng nhếch môi một cái, lấy công văn tùy ý lật xem.
Xem ra trí nhớ buổi tối đó cô vẫn nhớ kĩ cũng không phải chỉ có đau.
………
Xe chạy thẳng về nhà.
Người hầu nhao nhao ra đón. Xe dừng lại, Hạ Tinh Thần đã dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi. Lãnh Phi đi tới vốn định đánh thức cô thì Bạch Dạ Kình ngăn lại ôm cô từ trên xe xuống.
Trong lòng Lãnh Phi kinh ngạc nhưng cũng có tính toán riêng.
Bạch Dạ Kình ôm Hạ Tinh Thần trực tiếp lên tầng hai. Hạ Đại Bạch đang làm bào tập trên cái bàn nhỏ vừa nghe động tĩnh liền ngước đầu lên.
“Oà, Hạ Đại Bảo sao lại ở cùng một chỗ với Tiểu Bạch vậy?”
“…” tên nhóc này luôn mở miệng gọi anh là ‘tiểu Bạch’. hoàn toàn không sợ uy nghiêm tổng thống là anh. Bạch Dạ Kình nhíu mày, gương mặt nghiêm túc: “Phải gọi là ba.”
“Vâng, cha.” Hạ Đại Bạch cười haha : “Tiểu Bạch, vì sao Hạ Đại Bạch lại được ba ôm về?”
“…” Bạch Dạ Kình hết cách với bé, chẳng muốn sửa lại cho đúng. Dù sao tên nhóc này cũng có chừng mực, ở trước mặt người khác tuyệt không dám không quy củ.
“Tiệc Bạch, Hạ Đại Bảo nhà chúng ta rất thơm đúng không?”
Tên nhóc này không thèm xem anh có đồng ý hay không đã bò lên giường kéo chăn vừa cằn nhằn.
Bạch Dạ Kình dò xét liếc bé một cái, nhướn mày không nói gì.
Để Hạ Tinh Thần xuống giường, cánh tay mảnh khảnh của cô từ từ trượt xuống, anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô. Giống như lời tên nhóc kia nói, cực kì thơm, giống như năm năm trước.
Mùi hương này có thể làm cho người ta say mê.
Bạch Dạ Kình thu lại suy nghĩ, vỗ ót Hạ Đại Bạch, phân phó: “Ngoan ngoãn làm bài đi.”
“À…” Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn gật đầu, lại chạy tới bàn học của mình, nhớ tới gì đó bé cắn đầu bút, đôi mắt đen bóng như bồ câu nhìn tổng thống đại nhân: “Ba, ba có thể cưới mẹ con không?”
Bạch Dạ Kình ngẩn người hỏi: “Vì sao đột nhiên yêu cầu như vậy?”
“Hạ Đại Bảo chắc chắn thất tình mới uống rượu, côn biết người trong lòng mẹ là dượng nhỏ, con không muốn nhìn mẹ khổ sở.”
Tên nhóc tinh quái này đúng là cái gì cũng biết.
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần ngủ không an ổn trên giường: “Ba cưới cô ấy chẳng có lích lợi gì. Nếu muốn cô ấy không khổ sở thì để cho dượng nhỏ của con cưới cô ấy là được.”