Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh sẽ không đính hôn với cô ta…” anh hôn môi cô, lời của anh nỉ non vang lên bên tai cô: “Hạ Tinh Thần, em nhớ cho kĩ lời này.”
Hiện tại cô đã nghe rõ lắm rồi. Rất rõ. Nhưng mà vì sao chứ? Vì sao đột nhiên lại nói không đính hôn nữa? Đúng là không hề dự liệu trước.
Nhưng chưa kịp nghĩ rõ hơn thì nụ hôn của anh tới tấp đến. Hiện tại cô không còn cự tuyệt nữa cũng không có cách nào cự tuyệt liền trực tiếp bị anh hôn đến thở gấp liên tục, đầu óc choáng váng.
Không biết trải qua bao lâu sau, hai người mới buông ra. Sóng tình trong mắt Hạ Tinh Thần chưa tan, hai tay khó khăn ôm cổ anh, đợi đến lúc hoàn hồn đỏ mặt vội vàng thu tay về, xấu hổ buông tay bên người. Dục vọng trong mắt anh cực kì rõ ràng, nhưng mà lại không hề che giấu cô, nhìn cực kì nguy hiểm.
Hiện tại muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ.
“Em… Em lên lầu trước.” liếm liếm đôi môi sưng đỏ, cô thì thầm một tiếng liền đẩy tay anh trên người cô ra xoay người nhanh chóng chạy lên lầu. Lòng bàn tay chạm qua tay anh nóng bỏng muốn xông lên trái tim cô, cho dù đã lên lầu, bước vào phòng rồi nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng.
Trong lòng cô rất loạn.
Lúc thì anh nói anh sẽ không đính hôn, lúc thì nói chuyện năm năm trước Lý Linh Nhất bán cô đi. Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc nên cảm thấy cao hứng hay là khổ sở. Tất cả mọi chuyện kéo tới làm cho cô trở tay không kịp.
……..
Nhìn bóng lưng chạy như mất dép của cô, đôi mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm. Ngón tay tho dài chạm vào môi giống như nơi đó còn lưu lại mùi hương của cô, loại cảm giác này làm cho lòng anh chập chờn khó nắm giữ.
Loại cảm giác này chỉ là chút hảo cảm thôi sao? Nhưng mà ngay cả anh đều không tin tưởng được bản thân.
Chuyện năm năm trước có lẽ là sai lệch nhưng mà đâm lao thì phải theo lao ngược lại càng tốt hơn rồi.
“Tiểu Bạch, ba sẽ không tìm mẹ kế cho con nữa sao?” Vừa xuất hiện, giọng nói sung sướng của Hạ Đại Bạch vang lên. Anh ngẩng đầu, vừa nhìn liền đen mặt. Tên nhóc xấu xa này, đã lúc nào rồi còn chưa ngủ thế mà lại duỗi đầu ra nhìn trộm.
“Con vừa thấy cái gì rồi hả?” Anh đứng đó trầm giọng hỏi.
Hạ Đại Bạch cười xấu xa, làm bộ che hai mắt mình lạ: “Nhìn thấy ba giở trò lưu manh với Đại Bảo.”
“…” Bạch Dạ Kình cảm thấy may mắn vì lúc nãy anh không bởi vì không khắc chế được mà làm chuyện trẻ con không nên nhìn với cô. Nếu không để con trai ngang nhiên nhìn như vậy, nếu để cho cô biết được, chỉ sợ cô sẽ xấu hổ, giận dữ mà cắn chết anh.
“Coi trộm người khác là chuyện cực kì không tôn trọng người khác. Lần sau không được viện lý do này nữa.” Bạch Dạ Kình lên lầu, muốn nhét con trai trở về phòng.
Hạ Đại Bạch có tiếng mà không có miếng cãi lại: “Tiểu Bạch, con là quang minh chính đại nhìn. Giở trò lưu manh ở chỗ công cộng mới là hành vi không đúng.”
“…” Bạch Dạ Kình giật giật môi, chẳng thèm phản ứng tới bé mà ra lệnh: “Hiện tại đã mấy giờ rồi? Nhanh đi ngủ đi.”
Hạ Đại Bạch ngẩng đầu, hai tay ôm đùi anh: “Vậy Tiểu Bạch à, ba nói cho con biết có phải ba không tìm mẹ kế cho con nữa đúng không? Ba không lừa Đại Bảo đúng không?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Hạ Đại Bạch vui vẻ cười: “Con đã biết Tiểu Bạch là tốt nhất mà.”
Tên nhóc này, biến sắc so với lật sách còn nhanh hơn. Cũng không biết lúc trước là ai mắng anh bại hoại đây nữa.
“Không phải con vẫn muốn tìm ba dượng hay sao? Còn tìm nữa không?”
Hạ Đại Bạch lắc đầu, vuốt mông ngựa: “Nhìn mà xem, vẫn là ba ruột đẹp trai nhất.”
“Nhanh đi ngủ đi.”nhìn nụ cười ngốc nghếch của con trai, trong lòng Bạch Dạ Kình mềm mại hẳn.
………
Đợi đứa bé ngủ xong anh liền quay về phòng. Lúc đi qua phòng của cô, bước chân theo bản năng dừng lại. Lúc này cô đang làm gì đây? Là ngủ hay là… giống như anh không hề buồn ngủ?
Trầm ngâm trong chớp mắt, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người bên trong kéo ra. Bạch Dạ Kình sửng sốt, Hạ Tinh Thần đang mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, mái tóc dài xõa ra hai bên vai. Nháy mắt cánh cửa mở ra, mùi hương thơm ngát trên người cô tỏa ra, từ bên trong toát ra, cực kì mê hoặc.
Hiển nhiên cô cũng khôn nghĩ tới anh lại đứng ở chỗ này, gương mặt đầy kinh ngạc.
“Còn việc gì sao?” Bạch Dạ Kình mở miệng trước.
Trải qua chuyện nụ hôn cuồng nhiệt, trong lòng Hạ Tinh Thần vẫn chưa bình tĩnh được. Cô cầm nắm cửa ngước mắt nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn nhẹ nhàng lưu chuyển, cực kì động lòng người. Nhất định cô không biết bộ dạng này của mình ở trong đêm nguy hiểm như thế nào, còn làm cho nhiều người mê hoặc.
“Em nhớ ra hình như lúc nãy quên hỏi anh…” Hạ Tinh Thần ngừng lại: “Lúc nãy anh nói sẽ không đính hôn với Tống Duy Nhất, sẽ không phiền toái gì sao?”
Bạch Dạ Kình xoay người lại, hai tay cho vào túi quần, hé mắt hìn cô, trong mắt có chút cân nhắc: “Em đang lo lắng cho anh sao?”
“Anh không thể trả lời được sao?” Hạ Tinh Thần oán giận bất mãn nói: “Chị Túc Diệp nói, mọi người muốn cứu chú anh thì phải mượn thực lực của Tống gia. Nếu xé da mặt với bọn họ, dù là cứu chú anh hay là con đường tương lai của anh đều có ảnh hưởng lớn.”
Giọng nói của cô như sợi bông nhẹ nhàng chậm rãi lại cực kì êm tai. Từng câu từng chữ quan tâm rõ ràng như thế. Bạch Dạ Kình cười nhẹ: “Xem ra chị của anh không xem em là người ngoài, cái gì cũng nói với em cả. Chị Túc Diệp…”
Bạch Dạ Kình ý vị trâm trường nhấp nháp ba chữ kia: “Túc Diệp không phải tùy tiện ai cũng có thể gọi.”
“…” Hạ Tinh Thần phát hiện người đàn ông này luôn không tìm thấy trọng điểm. Cô đang lo lắng cho anh mà anh lại hưng trí dào dạt chế nhạo cô: “Không thể nói chuyện cho tốt thì em đi vào ngủ đây.”