Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Văn phòng Tổng thống.
Ánh nắng đầu tiên xuyên qua bầu trời chiếu những tia nắng vàng phủ xuống mặt đất. Bãi cỏ xanh được tu bổ sạch sẽ tạo thành đường đi xinh đẹp, nhìn sức sống bừng bừng.
Quảng trường trung tâm Bạch Vũ bắt đầu vang lên âm thanh, cực kì nghiêm túc và sang trọng.
Chiếc chuông vàng uy nghiêm trước cửa lớn, đội đón chào danh dự khí thế bước qua, nghênh đón chính khách, lá cờ đỏ từ từ kéo cao.
Anh đứng ở trước Cung điện cùng dân chúng của anh cảm nhận ánh nắng sáng mai lúc vạn vật thức tỉnh, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
Bên ngoài cung điện, nhìn lên quốc kỳ, từ xa dân chúng nhìn thấy bóng dáng của anh, mọi người kích động như triều dâng nhìn về phía cung điện, muốn được tới gần chiêm ngưỡng phong thái của Tổng thống. Đám vệ binh từ đằng xa đã ngăn cản bọn họ.
Tổng thống Bạch vừa nhậm chức không lâu hơn nữa còn là vị tổng thống trẻ tuổi nhất từ trước tới này, nhưng lại là người được lòng dân chúng nhất. Lúc trước báo cáo diễn thuyết làm phấn chấn lòng người để lại ấn tượng rất sâu, dường như mọi người đều đổ xô ra đường, cuối cùng có thể giúp anh giành phiếu cao đánh bại hai vị Phó tổng thống Tống - Dư.
Bạch Dạ Kình đứng ở trên cao, từ xa phất tay hỏi han với bọn họ.
Dân chúng chào hỏi, âm thanh ủng hộ liên tiếp vang lên, dân chúng cực kì xúc động. Anh thủy chung luôn ung dung bình thản, dừng tư thái tao nhã nhất đáp lại quần chúng nhân dân của anh.
Anh hưởng thụ vị trí cao thượng và sự khoái hoạt được ban cho cũng gánh lên trách nhiệm… nguy hiểm.
Vào thời khắc này, Lãnh Phi vội vàng đi tới, nói nhỏ bên tai anh: “Thưa ngài, Phó tổng thống Tống.”
Bạch Dạ Kình nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Để ông ta tới phòng họp của tôi.”
“Hơn nữa, chuyện xây dựng khu quân sự dường như ông ta có biết đến.” Lãnh Phi nhẹ giọng báo.
Anh nhíu mày, không có gì ngoài ý muốn: “Loại chuyện này không thể giấu diếm được ông ta.”
“Vậy chuyện vũ khí bí mật…”
“Ai dám tiết lộ nửa câu thì giết không tha.” Ba chữ cuối vô cùng lãnh khốc, gương mặt đầy lạnh giá.
Trong lòng Lãnh Phi tự hiểu không dám nhắc lại.
Bạch Dạ Kình tiến vào phòng họp thì Tống Quốc Nghiêu đã chờ ở đó. So với Bạch Dạ Kình còn trẻ tuổi thì Tống Quốc Nghiêu đã là trung niên. Ông ta chống gậy ngồi ngay ngắn chỗ đó, mãi đến khi Bạch Dạ Kình vào cửa mới cho người khác lui ra, từ từ đứng dậy.
“Thưa ngài.”
Tuy thái độ cung kính nhưng trong lòng lại cực kì không phục, trong lòng Bạch Dạ Kình tự có tính toán.
“Mới sáng sớm Phó tổng thống Tống có chuyện gì quan trọng sao?” Bạch Dạ Kình ngồi ở vị trí chủ vị, khách khí cười.
“Chuyện quan trọng thì không phải nhưng nhất định là chuyện tốt.” Tống Quốc Nghiêu cười haha: “Duy Nhất nhà tôi không biết ngài còn nhớ không?”
“Duy Nhất?”
“Đúng thế, mấy ngày trước con bé vừa về nước. Vừa tới nơi đã nói với tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu, ầm ĩ muốn gặp ngài. Ngài xem lúc nào có thể bớt chút thời gian gặp con bé, dù chỉ thỏa mãn một chút nguyện vọng của con gái.”
Bạch Dạ Kình cười cười: “Khó có được cô ấy có lòng còn nhớ rõ tôi. Bận rộn hơn nữa cũng phải gặp. Mấy này nữa tôi tự mình mở miệng chiêu đãi đón gió tẩy trần cho Tống tiểu thư, ông thấy thế nào?”
“Vậy tôi liền nói ngài đã đồng ý gặp con bé, con bé biết được nhất định sẽ vui vẻ.”
Bạch Dạ Kình gật dầu, cầm một hộp gấm từ trong ngăn kéo đưa cho Tống Quốc Nghiêu: “Đây là quà tôi đưa cho Tống tiểu thư, nhờ Phó tổng thống cầm về giúp tôi.”
Tống Quốc Nghiêu tươi cười nói: “Ngài có lòng, ngài có lòng!”
Tiễn Tống Quốc Nghiêu rời đi, nụ cười trên mặt Bạch Dạ Kình thu liễm lại.
Lãnh Phi nói: “Lão hồ li này mở miệng ra không hỏi chuyện quân sự mà lại nói với ngài về Tống tiểu thư.”
“Ông ta đánh chủ ý về chuyện đính hôn.”
Lãnh Phi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Bạch Dạ Kình liếc anh ta một cái: “Nói thẳng đi.”
“Bạch – Tống hai nhà hơp lại tuy đối với chúng ta không có ưu đãi gì nhưng mà… chỉ sợ nếu ngài cự tuyệt chuyện đám hỏi với phó tổng thống Tống ngược lại ông ta tìm tới Phó tổng thống Dư, vậy Dư – Tống trở thành người một nhà đối với chúng ta mà nói là uy hiếp lớn nhất.”
Điểm này cũng là lo lắng cho Bạch Dạ Kình, cho nên mới tiện tay chuẩn bị quà cho Tống Duy Nhất.
….
Buổi chiều thứ bảy.
Hạ Tinh Thần mặc áo cưỡi ngựa cho Hạ Đại Bạch, đưa roi ngựa cho bé. Bộ quần áo này là Bạch Dạ Kình đưa cho, tự mình làm theo yêu cầu, mặc trên người bé đúng là anh khí bức người.
“Để cho chú lái xe mang con đến mã trường, đừng cưỡi lâu.” Hạ Tinh Thần ở bên cạnh dặn dò, vừa cầm theo bình nước ấm của bé, đưa bé xuống lầu.
Cô không có cách nào đi cùng, thứ hai là kì thi khảo hạch, trực tiếp liên quan tới vấn đề công việc của cô, cô không dám qua loa chút nào.
“Biết rồi ạ, mẹ bận việc thì đi đi, con có thể tự lo cho bản thân.” Hạ Đại Bạch vẫy tay, đi theo sau chú lái xe vẫn không quên quay đầu cho cô nụ hôn gió.
Lúc này quản gia nhận điện thoại bước nhanh về phía cô.
“Hạ tiểu thư, phủ tổng thống sắp đón một vị khách cực kì quan trọng, cho nên… để thuận tiện, mời cô lập tức lên lầu. Nếu có chuyện gì quan trọng thì có thể nhấn chuông ở trong phòng phân phó chúng tôi là được.” Quản gia nghiêm chỉnh nói.
Hạ Tinh Thần cảm thấy tò mò: “Tổng thống chưa bao giờ tiếp khách ở chỗ này, lần này là…”
“Lần này tới chính là con gái Phó tổng thống Tống, khả năng lớn là tổng thống phu nhân tương lai của chúng ta, cho nên, Hạ tiểu thư, tha lỗi.”
Tổng thống phu nhân tương lai…
“…Thì ra là thế.” Giọng nói của Hạ Tinh Thần trầm thấp như thì thào sau đó cười cười: “Vậy tôi đi lên trước, ông yên tâm, không có chuyện tôi sẽ không tới quấy rầy.”
Không nói gì thêm, Hạ Tinh Thần xoay người lên lầu. Mở sách ra tự đọc.
Nhưng mà sau đó có chút không yên lòng.
Tò mò cô gái anh nhìn trúng rốt cuộc là người thế nào.
Ừ, Cô Nhất Định vì muốn biết rõ mẹ kế tương lai của Đại Bạch cho nên mới hiếu kì như vậy.
Nhưng mà nghĩ tới sau này Đại Bạch phải gọi người khác là mẹ, tâm tình không nhịn được hạ xuống.
Vào lúc này chỉ nghe thấy dưới lầu truyền tiếng động cơ, cô lập tức thả sách xuống, từ cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đoàn xe vẫn như cũ nối dài, Hạ Tinh Thần liếc mắt một cái liền nhận ra được chiếc xe của Bạch Dạ Kình là chiếc thứ ba.
Đoàn xe dừng trước trang viên, đám vệ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh dẫn đầu xuống xe, cửa xe kéo ra, anh từ trong ra đi xuống.
Ngay sau đó…
Một bóng dáng xinh đẹp truyền vào mắt cô.