Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Bây giờ anh phải chịu đựng rất nhiều sự chỉ trích, đối với anh ta, là một cục diện rất tốt. Em cũng có chú ý trên mạng, bây giờ ý kiến của anh ta trong quần chúng nhân dân rất cao.” Trong lòng của Hạ Tinh Thần hơi lo lắng, nhìn anh thật sâu, do dự một hồi, khẽ lên tiếng hỏi: “Anh...có sợ không?”
Nhiều lời chất vấn như vậy, giống như thủy triều mãnh liệt ập đến, gần như nhấn chìm mọi người.
Mặc dù cô là nhân vật chính của sự kiện, nhưng, càng giống một người ngoài cuộc hơn. Tuy nhiên, dù bây giờ cô ở ngoài cuộc, đã cảm thấy run sợ trong lòng, huống chi anh là trung tâm gió bão.
Bạch Dạ Kình dường như không nghĩ đến cô sẽ hỏi như vậy, ở trong mắt người ngoài, anh là Tổng thống, tựa như một người sắt. Áo giáp sắt không có sơ hở nào để tấn công, sẽ không cảm thấy mệt mỏi, sẽ không cảm thấy đau, sẽ không ngã xuống, lại càng không sợ hãi. Mọi người chỉ thấy bề ngoài gọn gàng sáng lạn của anh, vĩnh viễn ung dung ưu nhã, không có ai xuyên thấu nội tâm của anh.
Chỉ có cô, xem anh giống như cô vậy, là một người bình thường.
Trong lòng, thoáng qua một tia nồng đậm ấm áp. Ánh mắt lo lắng của cô, giống như có một ma lực thần kỳ, có thể xoa dịu lòng đang hỗn loạn của anh dễ như trở bàn tay.
Tránh người, đối mặt với cô, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của cô, ánh mắt anh thâm trầm: “Lo lắng cho anh?”
Hạ Tinh Thần không trả lời, chỉ nắm lấy tay anh. Ngón tay anh quá nóng, nóng đến tim cô đập loạn nhịp.
Nhưng, yên lặng chính là thầm chấp nhận.
“Quả thật thỉnh thoảng cũng sẽ sợ hãi.” Bạch Dạ Kình nói xong, yên lặng hồi lâu, hơi thở có chút nặng nề, rơi vào bên tai Hạ Tinh Thần, cô nghe được, ngực cảm thấy khó chịu. Sau đó, anh tiếp tục nói: “Chỉ là bình thường quá bận rộn, không cho phép lãng phí quá nhiều thời gian. Đấu tranh trong chính trị chính là như vậy, chuyện này còn chưa kịp xử lý tốt, chuyện đáng sợ hơn lại đập vào mặt, làm em ứng phó không kịp.”
Hạ Tinh Thần nghe mà tâm loạn như ma. Các loại ưu tư xen lẫn nhau. Nhưng, nhiều hơn đó là mạc khả nại hà (không thể làm được gì). Cô có thể giúp gì chứ?
“Anh vừa nói, có chuyện gì em có thể giúp anh?” Cô hỏi.
Bạch Dạ Kình nhìn cô một hồi, đột nhiên thở dài, đưa tay kéo cô vào ngực. Hạ Tinh Thần ngẩn ra, anh mặc áo ngủ chỉ có thắt lưng ngang hông, nghiêng người, ngực liền lộ ra một phần lớn.
Mặt cô không có gì che lại, lập tức dán vào lồng ngực quyến rũ của anh, nhịp tim trầm ổn có lực của anh, từng chút từng chút truyền vào tai cô, một mực truyền đến nơi sâu nhất trong tim cô. Đơn độc ở trong phòng với người đàn ông có nhiệt độ nóng bỏng tựa như nướng cô vậy, khiến tim cô đập loạn, trong nháy mắt, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên rối loạn.
Anh… không phải anh nói muốn mình giúp sao? Giúp cái gì mà anh ôm cô?
Hạ Tinh Thần liếm liếm đôi môi khô khốc, vừa muốn mở miệng hỏi, bị anh đẩy lên giường, điện thoại đột nhiên vang lên chốc lát. Hô hấp Hạ Tinh Thần căng thẳng, nói: “Điện thoại của anh…”
Tay cô qua loa mò, mò mửa ngày, giao cho anh.
Bạch Dạ Kình nhận lấy, mở vân tay, lại một dãy số, mới mở điện thoại. Là tin nhắn Lãnh Phi gửi đến.
Hạ Tinh Không cũng có muốn xem, chỉ ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy. Trên màn hình chỉ có mấy chữ đơn giản: Chứng cớ đã đến tay.
Hạ Tinh Thần không biết những chứng cớ này là chỉ cái gì, đoán chừng là chuyện trong chính trị, cô không hỏi. Bạch Dạ Kình thấy mấy chữ đó, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều. Xóa tin nhắn, tiện tay ném điện thoại qua một bên.
Anh thở dài, xoay người ôm chặt lấy cô.
Nhắm mắt, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, thanh âm giống như than thở: “Tối nay ở lại đây với anh, xem như em giúp anh.”
“Hả?” Hạ Tinh Thần khó hiểu nhìn anh.
“Hả cái gì?” Anh cũng không mở mắt ra, cả người có chút lười nhát. Nhìn ra được là thật sự mệt nhọc: “Hai ngày nay quá bận rộn, không thể ngủ, nửa đêm 2, 3 giờ có điện thoại quấy rầy anh. Em bắt máy, nếu 2, 3 giờ anh lại bị đánh thức, em phải trò chuyện với anh.”
“…” Hạ Tinh Thần không lên tiếng, anh thật sự mệt mỏi, bất luận đang nói chuyện hay là vẻ mặt, đều tràn đầy mệt mỏi.
Hồi lâu không nghe trả lời, Bạch Dạ Kình hí mắt nhìn cô: “Không muốn?”
Hai chữ kia, quyến rũ đến mức dọa người sợ hết hồn hết vía.
Gương mặt Hạ Tinh Thần nóng lên, không trả lời thẳng anh, chậm rãi nhắm hai mắt, khẽ nói: “Nếu đã lâu không ngủ ngon, vậy bây giờ mau ngủ đi.”
Cô tựa vào ngực anh ngáp, lầm bầm: “Thật ra hai ngày nay, em cũng không ngủ được.”
Anh bận rộn, còn cô, lo lắng cho anh.
… … …
Ngoài cửa sổ, ngôi sao sáng chói. Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, người đàn ông và người phụ nữ ôm nhau ngủ, một đêm ngủ say đến hừng sáng. Hai ngày mất ngủ, hai ngày bất an, hai ngày sốt ruột, giờ khắc này ôm nhau, trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
Hạ Tinh Thần thức dậy, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn sáng.
Thời tiết tốt.
Trên giường đã không còn bóng dáng Bạch Dạ Kình. Rất hiển nhiên, anh đã sớm đi, vị trí anh nằm ngủ, ngay cả nhiệt độ cũng mất.
Chẳng qua là, dường như trong không khí còn giữ lại rất nhiều hơi thở của anh. Hạ Tinh Thần không nhịn được ôm chăn nhẹ nhàng ngửi, sau đó lại cảm thấy hành động này của mình rất ngây thơ, có chút hờn dỗi bỏ chăn xuống. Từ lúc nào, mình lại… mê luyến anh ấy? Ngay cả hơi thở của anh ấy cũng không buông tha?
Thở dài, ôm đầu ngồi dậy. Quần áo trên người đã hoàn toàn nhăn nhúm, xem ra phải gọi điện thoại cho Trì Vị Ương, để cậu ấy mang một quần áo đến Bộ ngoại giao cho mình mới được. Nhưng mới bước xuống giường, vào trong phòng, trên sofa có một bộ làm cô ngẩn người.
Là anh chuẩn bị. Anh luôn nghĩ rất chu đáo.
Hạ Tinh Thần đến gần mới phát hiện phía trên có một tờ giấy.
“Tối nay chuẩn bị cơm tối cho anh, món ăn tùy ý.”
Chữ của anh, lực viết hùng hậu, rắn rỏi mạnh mẽ. Hạ Tinh Thần nhìn, khẽ mỉm cười, trong lòng có chút ngọt ngào. Nhưng nghĩ đến anh và Tống Duy Nhất có lẽ sẽ kết hôn, trong lòng liền mơ hồ đau.
Mùi vị vừa ngọt vừa đau này, thật sự không tốt lắm.
Cô thay quần áo, ngượng ngùng cẩn thận bỏ tờ giấy vào trong túi. Vừa ăn sáng vừa gọi điện thoại cho Trì Vị Ương.
“Cậu còn biết mở máy? Còn tưởng rằng cậu lại bị ai bắt cóc, chỉ thiếu không báo cảnh sát.”
“Tối qua điện thoại hết pin. Sáng nay mới phát hiện.” Cô biết, buổi tối là Bạch Dạ Kình sạc pin cho cô. Cô nhớ hình như, nửa đêm anh bị điện thoại đánh thức, nhưng anh cũng không đánh thức cô nói chuyện với anh. Cô nửa ngủ nửa tỉnh, hoảng hốt nhớ hình như anh hôn cô.
Nghĩ đến đây, cô sờ môi mình…
Sau đó, cô không tiếp tục ngủ, thật sự quá mệt mỏi. Cả buổi tối, tựa như ngủ bù hai ngày thật tốt.
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?” Trì Vị Ương hỏi.
“Ở khách sạn King.”
“Khách sạn King? Mình không nghe lầm chứ?” Trì Vị Ương lập tức hứng thú: “Tối qua cậu ở đó? Chỗ đó không phải là chỗ người bình thường có thể vào nha! Đúng rồi, cậu là mẹ ruột của con trai Tổng thống, đương nhiên không phải người bình thường.”