Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc mới đầu khi gặp anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá lạnh lùng, kiêu ngạo, không thể đến gần. Nhưng càng tìm hiểu, cô càng cảm thấy trái tim anh rất ấm áp, nóng bỏng.
Ngay cả chuyện này, anh cũng nghĩ tới.
“Ý tốt của anh, em xin nhận. Nhưng những thứ này chắc chắn rất quý giá, em không thể nhận được!” Hạ Tinh Thần không thể quên bộ váy và số trang sức kia. Món quà này chắc chắn cũng có giá trị không nhỏ.
“Đây là quà tặng cho mẹ em, không phải cho em, em nhận gì chứ?” Bạch Dạ Kình không cho phép cô từ chối: “Nhận đi! Đây là lễ ra mắt của con trai anh tặng cho bà ngoại.”
Hạ Tinh Thần cố chấp nhìn anh chằm chằm, không đồng ý.
“Sao em lại ngang bướng như vậy chứ?” Dường như không có cách nào với cô, Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn cô một cái, không nói gì, cầm hộp quà đi ra ngoài: “Để anh đưa cho con trai!”
Hạ Tinh Thần đi theo sau, anh quay đầu: “Đây là chuyện của cha cho anh, em không được phép có ý kiến gì!”
Người này, ngay cả cách tặng quà cũng bá đạo như vậy. Không còn cách nào khác, cô kéo áo choàng của anh: “Được rồi, anh đưa cho em đi! Đừng đưa cho Đại Bạch! Thằng bé dễ làm mất lắm!”
“Đừng nói là anh ép buộc em!” Bạch Dạ Kình quay đầu lại nói với cô.
“Cũng giống như vậy mà thôi!” Hạ Tinh Thần giơ tay cầm lấy chiếc hộp: “Không nhẹ, bên trong là cái gì vậy?”
Hộp quà bọc rất đẹp mắt, không thể nhìn bên là cái gì. Muốn bóc cũng phải mất thời gian. Quà tặng mẹ, cô cũng không muốn bóc trước.
Bạch Dạ Kình nhìn cô một cái: “Không phải tặng cho em, đừng tò mò!”
Hạ Tinh Thần chẹp chẹp miệng: “Em nhận nó đã!”
Cầm đồ rời khỏi phòng, nhét món quà vào trong túi đựng laptop. Cô rũ mắt nhìn xuống, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Đại Bảo, bài tập ạ!” Giọng nói lanh lảnh của Hạ Đại Bạch vang lên, không để cô suy nghĩ nhiều nữa. Cô cẩn thận kiểm tra vở bài tập của thằng bé rồi ký tên. Thằng bé rất thông minh, ngoài trừ việc một số chữ phồn thể đã dùng phiên âm thay thế, những thứ khác thì làm rất tốt.
Sau khi kiểm tra bài tập của thằng bé, Hạ Tinh Thần đi tắm. Hạ Đại Bạch ôm ipad chạy đến phòng ngủ chính.
Bạch Dạ Kình đang nằm trên giường xem tài liệu thì cơ thể bé nhỏ của Hạ Đại Bạch nhào đến giường. Mặt anh không đổi sắc, chỉ liếc mắt nhìn thằng bé: “Nhóc gây chuyện!”
Hạ Đại Bạch nằm úp sấp trên giường, đá dép xuống, hai chân trắng nón khẽ lắc lư, ngón tay khe vuốt ipad: “Tiểu Bạch, ba muốn ngủ ở đây sao?”
“Không hề!” Bạch Dạ Kình vẫn nhìn tài liệu, không ngẩng đầu nhưng trả lời rất quả quyết. Thằng bé này chính là kì đà cản mũi. Cô rõ ràng đã dẫn một chiếc bóng đèn sáng rực.
“Được rồi, con cũng không muốn ngủ với ba!” Hạ Đại Bạch không chịu thua, cái miệng nhỏ nhẵn khẽ chu lên: “Vừa rồi Đại Bảo cũng hỏi con có muốn ngủ với ba hay ngủ cùng với mẹ. Đúng lúc con muốn ngủ ở đây!”
Bạch Dạ Kình hơi ngừng mắt nhìn tài liệu rồi nhìn về phía con trai, vẻ mặt cực kỳ khó chịu: “Có nhiều phòng như vậy, con tha hồn chọn! Sao còn muốn ngủ với mẹ làm gì?”
“Tất nhiên phải ngủ với mẹ rồi, con mới bốn tuổi thôi mà!” Hạ Đại Bạch giơ bốn ngón tay nho nhỏ lên, quơ trước mặt anh: “Phòng lớn như vậy, sao con có thể ngủ một mình chứ? Nếu buổi tối con gặp ác mộng thì sao?”
“Sợ này sợ nọ, sao có thể gọi là đàn ông chứ?” Bạch Dạ Kình cực kỳ khinh bỉ.
“Không sao cả, dù sao bây giờ con vẫn còn bé, ba nói gì thì tùy!” Da mặt Hạ Đại Bạch rất dày, lắc lắc đầu nhỏ, giống như cậu nhóc sẽ không bị lung lay.
Khóe môi Bạch Dạ Kình co rút. Thằng nhóc này, cũng không biết ai bình thường vẫn tự nhận là người lớn đâu.
Hạ Đại Bạch vừa quay người, ôm ipad trượt khỏi giường, Bạch Dạ Kình nhớ tới cái gì, túm lấy cổ áo của thằng nhóc, xách lên, lội cậu nhóc trở lại: “Đi đâu?”
“Đi tìm Đại Bảo ạ! Hôm nay con và mẹ ngủ ở phòng bên cạnh. Ba đừng nhớ hai mẹ con con quá đó!”
Bạch Dạ Kình vén chăn lên: “Bây giờ ba thay đổi ý định!”
“Cái gì?” Hạ Đại Bạch nghi ngờ hỏi.
Bạch Dạ Kình không kiên nhẫn, bàn tay vỗ bên cạnh giường: “Lên ngủ!”
Lúc này Hạ Đại Bạch mới hiểu ra, âm thầm nhìn ba: “Con vẫn không thay đổi quyết định đâu!”
Thằng bé vừa nói rồi chuẩn bị...Kết quả, Bạch Dạ Kình ôm cậu nhóc lên, ấn vào trong chăn.
“Ô, ô! Người ta không thích ngủ với ba đâu!” Hạ Đại Bạch giãy dụa.
Bạch Dạ Kình làm mặt hung dữ, giật ipad của cậu nhóc: “Ngoan ngoãn ngủ, không được lộn xộn, không ba đánh mông con đó!”
“Ba, ba không được bạo lực như vậy!” Hạ Đại Bạch ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn phải chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của ba, bất đắc dĩ đành rụt đầu trở về. Lúc này, Bạch Dạ Kình mới hài lòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu.
Hạ Đại Bạch ai oán không thôi.
Hạ Tinh Thần tắm xong, mặc đồ ngủ, ra ngoài tìm thằng bé. Kết quả, trong phòng lớn như vậy, nhìn một vòng cũng không thấy người khác. Nhưng riêng phòng ngủ chính cô chưa đi qua.
Đi tới cửa, cô hơi dừng bước một chút, chần chờ một chút vẫn gõ cửa đi vào.
“Vào đi!” Giọng nói của anh avang lên. Hạ Tinh Thần đẩy cửa đi vào, Bạch Dạ Kình vẫn ngồi trên giường xem tài liệu cũng không ngẩng đầu lên. Bên cạnh anh vẫn còn một đống nhỏ, chính là thằng nhóc kia.
Cho nên, Đại Bạch quyết định ngủ với anh rồi.
“Còn việc gì sao?” Thấy cô đứng đó mãi không nói gì, Bạch Dạ Kình mới như vô tình ngẩng đầu lên nhìn cô. Sau khi tắm xong, trông cô càng sạch sẽ, mát mẻ, cực kỳ hấp dẫn. Sợ ánh mắt anh sẽ để lộ điều gì đó, anh lại nhìn tài liệu nhưng thật ra trái tim đã đập loạn.
Cô vẫn không phát hiện ra có gì kì quái, chỉ lướt nhìn anh, rồi nhìn về phía cậu nhóc: “Thằng bé định ngủ ở đây sao?”
“Đại Bảo!” Giọng nói yếu ớt của Hạ Đại Bạch vang lên từ trong chăn. Bạch Dạ Kình ấn đầu cậu nằm xuống, không cho anh ngồi dậy, trên mặt anh vẫn bình tĩnh, nói: “Ừ, thằng bé nói tối nay muốn ngủ với anh!”
Hu hu, ai muốn ngủ với Tiểu Bạch chứ?
“À?”
“Không còn sớm nữa rồi, em cũng đi ngủ đi!” Bạch Dạ Kình hơi mở miệng. Cho nên, lời này đang đuổi khách sao?
Nhìn hình ảnh hai cha con họ đột nhiên Hạ Tinh Thần có chút hậm hực. Nếu Đại Bạch còn muốn hai người ngủ chung, thì sao?
Cuối cùng, cô yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại, đứng sững ở ngoài cửa một lúc mới về ngủ.
Màn đêm buông xuống.
Tất cả mọi người đều chìm vào mộng đẹp. Cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị mở từ bên trong. Một bóng người thật cao đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi đến một góc.
Người đàn ông không chút do dự nắm tay nắm cửa. Kết quả, cánh cửa không hề nhúc nhích. Chưa từ bỏ ý định, anh lại vặn lại, cánh cửa vẫn không hề di chuyển.
Người nào đó thử liên tục ba lần nhưng cánh cửa vẫn không di chuyển. Cuối cùng, sắc mặt anh tối đen, người phụ nữ này đã cố tình mang đứa bé đến làm kỳ đà cản mũi thì cũng thôi đi. Nhưng lại còn dám khóa cửa với anh!