Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tinh Thần đang chọn món ăn dừng lại, một giây sau, tựa như không để ý nói: “Anh muốn em đọc tin tức đám cưới của anh sao? Em đọc rồi. Nhưng, em ở đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian đọc kỹ.”
Chẳng lẽ, anh còn muốn cô thấy rõ mỗi một chi tiết anh hạnh phúc sao?
Giọng điệu lơ đãng kia chọc giận Bạch Dạ Kình.
Cầm đồ trong tay ném vào giỏ Hạ Tinh Thần, giận dữ: “Anh ra ngoài chờ em mua xong, nhanh chóng lấy di động ra xem tin tức, không được chậm trễ.”
Giọng điệu vẫn ngang ngược như thường lệ.
Hạ Tinh Thần có hơi sửng sốt. Chờ khi cô lấy lại tinh thần, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh đang sải bước ra ngoài.
Tin tức mới?
Rốt cuộc anh muốn cô tự xem cái gì?
Lúc Hạ Tinh Thần mua thức ăn, vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Cuối cùng, cô vẫn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở máy nhưng lại không xem.
Xách đồ ăn đầy giỏ, vô thức tìm anh. Nhưng không thấy người. Bỗng nhiên, sau lưng có một luồng hơi ấm áp tiến sát lại, chạm vào lưng cô, không chút khe hở.
Cô kinh hãi lập tức quay đầu, còn chưa nhìn rõ mặt người đàn ông, tay đã cảm thấy nhẹ bẫng, giỏ thức ăn đã được chuyển qua tay anh.
Cô mua không ít thức ăn, giỏ rất nặng, mới chỉ đi một đoạn, cô đã thở hơi mạnh. Thế nhưng, khi ở trên tay Bạch Dạ Kình, lại cực kỳ dễ dàng.
“Mua xong hết chưa?” Anh cúi đầu nhìn cô. Hạ Tinh Thần xoay người lại, đứng cách anh nửa thước, ánh nắng sáng sớm chiếu lên, dáng người anh cao lớn gần như bao phủ cả thân thể cô, khiến người ta có loại cảm khác yên ổn khác thường. Nếu như, người đàn ông này không phải là một người đã kết hôn…
Cách gần như vậy, cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương thanh mát trên người anh, giống nhau như đúc với đêm ở khách sạn King.
Tinh thần cô có chút hoảng hốt, trong bụng tràn đẩy vị chua xót.
Vốn tưởng rằng, sẽ không bao giờ được gần anh như vậy nữa, thật sự hoàn toàn không ngờ rằng, vẻn vẹn chỉ một ngày, anh đã lại xuất hiện trong cuộc sống cô. Thật đáng ghét!
Như vậy thì sao cô có thể rút lui đây?
Cô thở dài, đang định nói gì đó, thì người đàn ông đã mở miệng: “Lấy điện thoại di động ra, xem lại tin tức đi.”
Cô hồ nghi hỏi: “Rốt cuộc là cái gì tin tức “
Lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại di động ra lần nữa, đang định mở app tin tức, muốn xem thử rốt cuộc anh đang cố chấp muốn cô xem cái gì.
Thế nhưng, ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào màn hình, một cú điện thoại đã gọi đến. Trên màn ảnh lóe lên hai chữ Vị Ương.
“Em nghe điện thoại trước đã.” Hạ Tinh Thần nói với anh xong liền xoay người, áp di động vào bên tai.
Trì Vị Ương tức giận: “Cậu giỏi lắm, biết mở máy rồi à? Mình còn tưởng rằng cậu ở Lương Thành vui chơi đến quên cả mọi thứ, không thèm để ý đến mình nữa rồi chứ.”
Giọng nói Trì Vị Ương đầy vẻ buồn bực.
“Khuya hôm trước hết pin, mình liền tắt máy. Sau đó vẫn luôn không nhớ mở máy lên.” Hạ Tinh Thần giải thích, nói dối chút ít.
“Được rồi, nể tình cậu đang bên mẹ nên mình không so đo. Nhưng mà, qua sinh nhật dì cậu lập tức về đi, dù sao đám cưới của Tổng thống và Tống Duy Nhất cũng không thành, cậu không cần né tránh nữa đâu.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy khó hiểu: “Cậu vừa nói gì?”
“Gì hả? Mình bảo cậu là sau sinh nhật về gấp.”
“Mình không có nói câu này.”
“Không phải câu này à?” Trì Vị Ương suy nghĩ, sau đó nhanh chóng bừng tỉnh: “À, cậu nói câu Tổng thống cùng Tống Duy Nhất không kết hôn à?”
Hạ Tinh Thần lờ mờ, siết chặc điện thoại di động: “Câu này có ý gì?”
“Ý gì hả? Nghĩa trên mặt chữ đó, hôm trước mình gọi không phải cậu đã nói là biết rồi sao?”
Lúc ấy cô nói biết, là tưởng rằng Vị Ương muốn nói đến chuyện kết hôn, không ngờ rằng…
Vậy nên…
Hiện tại anh chưa có vợ, vẫn còn độc thân?
Hạ Tinh Thần lặng lẽ nhếch mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, dường như anh đang mất kiên nhẫn, mi tâm nhíu chặt.
Lòng cô hỗn loạn, không biết vì sao anh lại kết hôn không thành, nhưng mà, sự đau khổ bị vẫn luôn bị đè nén trong lòng nay lại tiêu tán.
“Vị Ương, không nói với cậu nữa, mình phải hỏi rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra.”
“Được. Nhớ về sớm.”
Hai người nói mấy câu liền cúp điện thoại. Bạch Dạ Kình lập tức nhắc nhở cô: “Xem tin tức.”
Rốt cuộc Hạ Tinh Thần cũng biết anh bảo cô xem tin tức gì rồi. Ngón tay lướt trên màn hình, một mình đi về phía trước. Khóe môi, không tự chủ được cong lên.
Bạch Dạ Kình xách đồ theo sau lưng, không nhịn được hỏi: “Thấy không?”
“Vẫn chưa, không có mạng, không mở được.”
“Sau này nơi đây sẽ được phủ mạng toàn khu vực.”
Hạ Tinh Thần quay đầu nở nụ cười với anh: “Vậy em thay mọi người nơi đây cám ơn anh trước.”
Nụ cười kia, đột nhiên xuất hiện, khiến cho Bạch Dạ Kình không kiềm được nhìn cô thật sâu.
Tuyệt đối không giống nụ cười qua loa trước kia, cũng không phải miễn cưỡng. Mà xuất phát từ nội tâm, dịu dàng, sáng rỡ, dưới ánh mặt trời trong suốt, rất động lòng người.
Anh híp mắt, nhìn cô dò xét: “Em đã xem rồi?”
Đúng là Hạ Tinh Thần đã xem. Cụ thể thì không có, nhưng tiêu đề tin tức lại đặc biệt nổi bật. Hình trên đó, cũng là anh cùng Tống Duy Nhất chụp chung với nhau, chính giữa có một đường như tia chớp, tách hai người họ ra, thông báo mọi người lễ cưới này không thành.
Cô không lên tiếng, chỉ nhét lại di động vào túi. Lúc này, cô không tự mình đi về phía trước nữa, mà sóng vai bên anh.
Không biết vì sao, đột nhiên ngẩng đầu lại cảm thấy bầu trời đặc biệt trong xanh. Mấy ngày nay ở nông thôn, cô vẫn luôn thấy nơi này quá mức thê lương, khiến cho tâm trạng cũng thê lương theo. Nhưng hiện tại, hoàn toàn không còn cảm giác đó.
Tay đang đặt bên người, đột nhiên bị nắm lấy. Nhiệt độ ấm áp, bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng của cô, Hạ Tinh Thần cúi đầu, lông mi lay động. Có hàng xóm đang nhìn, ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên, bàn tay khẽ vùng vẫy, nhưng anh lại dùng thêm lực, không cho cô rút ra, ngược lại nắm lấy tay cô trực tiếp nhét vào túi áo khoác.
Bởi vì động tác nho nhỏ này, khóe môi cô lại cong lên, trong lòng có chút ngọt ngào khó nói, giống như có một sợi dây leo đang chậm rãi quấn quanh lồng ngực.
“Anh và Tống Duy Nhất, thật sự không kết hôn à, sau này cũng sẽ không kết hôn nữa?” Đi được một đoạn, Hạ Tinh Thần không nhịn được nữa phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“Anh có kết hôn hay không, không phải em không thèm để ý chút nào sao?” Nhắc tới chuyện này, lòng Bạch Dạ Kình vẫn có chút tức giận: “Tin nhắn hôm qua, có phải em thật lòng không?”
Dĩ nhiên, nếu cô dám gật đầu nói là thật lòng, anh nhất định sẽ không tha cho cô!
“Tin nhắn gì?” Hạ Tinh Thần bị hỏi đến đầu óc mơ hồ, cũng không hiểu nổi sao anh lại khó chịu.