Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trừ người đàn ông trước mặt này, Hạ Tinh Thần chưa từng bị bất kỳ người nào hôn. Trước kia khi ở cùng người khác, hai người nắm tay đã có thể đỏ mặt đến mang tai.
Hơn nữa…
Kinh nghiệm hôn môi, đối với cô mà nói, đã là chuyện năm năm trước.
Cho nên…
Hiện giờ hôn môi đối với cô mà nói, là hoàn toàn xa lạ.
Cô nhắm chặt hai mắt, ngay cả hô hấp cũng không. Trên chóp mũi xinh xắn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Người đàn ông đột nhiên hôn sâu hơn.
Hạ Tinh Thần bị phần nóng bỏng này kinh động, phục hồi tinh thần lại, kinh hoảng mở mắt. Nhưng anh cũng không tiến thêm một bước, chỉ hí mắt: “Còn dám làm bậy?”
… …
Một khoảng thời gian rất dài, trong đầu Hạ Tinh Thần đều là mơ mơ màng màng, giống như cực kỳ thiếu dưỡng khí.
Người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy rời đi, nhưng, cô vẫn cảm thấy phần nóng bỏng kia một mực quanh quẩn bên người cô, đốt cháy cô.
Điên rồi! Đúng là điên rồi!
Sao cô có thể mơ hồ đi hôn bậy anh? Hơn nữa, không chỉ hôn một lần! E là người đàn ông này hiểu lầm mình cố ý!
Ảo não.
Cô ‘a’ một tiếng, vùi mặt đang nóng lên vào trong chăn.
Đang hô hấp, vẫn có thể ngửi được mùi hương của anh lưu lại trong chăn. Hạ Tinh Thần che kín ngực, nhịp tim… lại mất không chế…
Loại cảm giác này, thật sự quá tệ!
… … …
Hôm sau.
Hạ Tinh Thần ngồi trên giường mặc quần áo cho Tiểu thiếu gia. Hạ Đại Bạch còn buồn ngủ, ngáp dài, hỏi: “Đại Bảo, Tiểu Bạch đâu? Sao ba không ở đây?”
“Dậy sớm, con cho là ai cũng ngủ nướng như con sao.”
Nhắc đến anh, cô không tự chủ nhớ đến chuyện tối qua, hôm nay nhớ đến vẫn lúng túng.
Một lát, mình nên giải thích rõ chuyện này với anh không?
“Vậy tối qua hai người ngủ ra bảo bảo chưa?” Hạ Đại Bạch nhớ đến chuyện chính mà.
“Con còn dám nói! Nếu không phải con chú ý chuyện này, ba mẹ cũng sẽ không…” Cô than phiền. Nhưng, nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Tên nhóc dường như ngửi được chút khác thường, nghiêng đầu nhỏ, mắt to chớp chớp nhìn cô: “Sẽ không thế nào?”
“Không thế nào hết. Con mau thức dậy.”
Hạ Tinh Thần vỗ mông tên nhóc, thúc giục.
Hạ Đại Bạch mặc quần áp tử tế, xuống lầu ăn sáng. Cô về phòng mình rửa mặt, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn quyết định nói rõ ràng với anh.
Sau này mình còn phải ở đây cùng Đại Bạch, hai người chạm mặt bao nhiêu lần, không nói rõ ràng, rất lúng túng nha!
Khi cô xuống lầu, đúng lúc Bạch Dạ Kình đi ra ngoài. Hạ Tinh Thần đuổi theo bóng lưng kia: “Tổng thống.”
Bạch Dạ Kình dừng chân, xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống cô.
囧.
Lãnh Phi và vệ sĩ đi theo sau anh, vào lúc này đồng loạt quay đầu, như vậy kêu cô làm sao mở miệng?
Hạ Tinh Thần đến gần anh, lúng túng đè thấp giọng nói: “Tối qua… Hy vọng anh đừng hiểu lầm.”
Bạch Dạ Kình mím môi: “Hiểu lầm?”
“Tôi… Tôi cho là Hạ Đại Bạch, thật sự không biết là anh. Cho nên, tối qua thật sự chỉ là ngoài ý muốn, anh quên đi. Tránh cho tạo thành hiểu lầm lúng túng…”
Rất tốt!
Sau khi hôn, cầu Bạch Dạ Kình anh quên đi, chắc chỉ có người phụ nữ này! Bên ngoài bao nhiêu phụ nư nằm mơ cũng muốn hôn anh.
Ánh mắt anh lạnh đi, lạnh lùng liếc cô, mặt không biểu cảm nói: “Chuyện nhỏ này, tôi sẽ không nhớ.”
Dứt lời, không để ý tới cô nữa, người đàn ông không quay đầu lại đi lên xe rời đi.
Nhìn đoàn xe từng chiếc từng chiếc biến mất khỏi tầm mắt mình, Hạ Tinh Thần đứng ở đó, ngượng ngùng chẹp miệng.
Chuyện nhỏ…
Quả thật.
Tổng thống đại nhân nhật lý vạn cơ như anh, sao có thể để chuyện ‘ngoài ý muốn’ này trong lòng?
Cho nên, tại sao cô phải uổng công vô ích đi nhắc nhở và giải thích?
Trông thật buồn cười!
Hạ Tinh Thần ảo não không thôi.
Xoay người, nhưng trong đầu luôn là dáng vẻ lãnh khốc lúc anh nói ‘sẽ không nhớ’, tâm tình, vô hình giảm xuống nhiều.
Nhưng, không phải chính mình hy vọng anh ấy sẽ không nhớ sao?
… …
Ăn sáng xong, Hạ Tinh Thần tiếp tục vùi đầu kiểm tra tài liệu sát hạch.
Hạ Đại Bạch ở bên cạnh chơi súng ống mô phỏng Lãnh Phi mang tới cho bé, chơi rất vui.
Đàn ông đới với vật này, dường như đều đặc biệt tình hữu độc chung. Ngay cả trẻ con cũng vậy.
Hạ Tinh Thần đã bỏ ý định khuyên bé đừng chơi những thứ này, vì vô dụng.
Vào thời khắc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Liếc nhìn dãy số trên màn hình, cô đặt bút xuống, nhận điện thoại.
“Tinh Thần, bà nội đã hẹn cho con.” Chính là lão phu nhân.
“Cái gì ạ?”
“Lần trước nói chuyện xem mắt với con, con không để ý?”
“…” Hạ Tinh Thần thật sự quên mất chuyện này.
“Bà nhắn địa chỉ cho con, con mau đi đi. Phải đến trước 11 giờ, đừng để người ta chờ quá lâu, biết không?”
Lão phu nhân không cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cúp điện thoại, 10 giây sau địa chỉ đến trong điện thoại cô.
Cô nhíu mày, nhìn điện thoại. Hả Đại Bạch đi đến nhìn: “Làm gì ạ?”
“Xem mắt.”
“Xem mắt?”
“Nếu con không thích thì mẹ không đi.” Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn con trai, chuẩn bị xóa địa chỉ.”
“Đi, dĩ nhiên phải đi.” Hạ Đại Bạch giành lấy điện thoại, bé leo lên đùi Hạ Tinh Thần, ngồi yên. Hai tay nho nhỏ ôm mặt cô: “Đại Bảo, dượng nhỏ muốn cưới dì, ba cũng có thể cưới người khác, cho nên… Mẹ cũng đi tìm một người cưới mẹ đi. Mặc dù Đại Bạch cảm thấy mẹ có thể gả cho con, nhưng… con còn nhỏ, cô giáo nói, trẻ con không thể kết hôn.”
Hạ Tinh Thần nhìn con trai, hốc mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Đúng vậy.
Không lâu sau, Bạch Dạ Kình sẽ cưới Tống Duy Nhất. Đến lúc đó, cô tức nhiên phải dọn đi, cô và Đại Bạch phải chia xa…
Càng nghĩ, càng cảm thấy khổ sở.
Nhưng lại không dám biểu lộ trước mặt đứa bé.
Chẳng qua là cười cười, nhéo gò má như bánh bao không nhân của đứa bé: “Biết rồi, nghe con. Nếu mẹ thật sự gả đi, con phải đi làm tiểu hoa đồng cho mẹ.”
“Được.” Đứa bé đáp ứng, nghĩa bạc vân thiên. Suy nghĩ một lúc, lại vểnh miệng nhỏ: “Nhưng mà người kia phải đẹp trai hơn ba nha, cũng phải có tiền hơn cha, còn phải tốt với mẹ.”
“…” Hạ Tinh Thần trợn mắt: “Được rồi, đừng có nằm mơ.”
… … …
Hạ Tinh Thần lái xe đến địa chỉ bà nội gửi.
Chưa đến giờ, chắc hẳn đối phương vẫn chưa đến, cô chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Đối với xem mắt, lòng có chút không yên, cô mang theo quyển sách, tùy tiện lật.
Bên ngoài tiệm càfe, một đoàn xe chậm rãi chạy qua. Một chiếc xe ở giữa, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hiện ra khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi dễ nhìn.
“Cô ấy chính là Hạ Tinh Thần?”