Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 211: Chương 211: Chương 211: Cô ấy là người con muốn lấy (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Dừng lại một giây, anh lại có thâm ý khác bổ sung thêm một câu: “Chị biết em không những chỉ thân thể của chị.”

Anh trịnh trọng nói: “Phòng thủ trái tim thật tốt.”

Cô gái hôm đó Dạ Kiêu dẫn theo tham dự, mọi người đều thấy, mức độ anh cưng chiều cô gái kia không hề có với phụ nữ khác.

Bạch Túc Diệp cũng nhớ đến chuyện hôm đó, trong lòng đau đớn, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Ba mẹ thay chị vừa ý Đại thiếu gia của Vân gia, hôm khác em cũng giúp chị quan sát đi. Nếu cảm thấy anh ta không tệ, chị lập tức tiến triển với anh ta.”

Bạch Dạ Kình gật đầu. Túc Diệp đã 28 tuổi, đúng tuổi kết hôn.

Hai người trò chuyện đến đây, không tiếp tục nữa. Bạch Dạ Kình đi lên lầu, Bạch lão tiên sinh ở trong thư phòng.

“Ba.” Bạch Dạ Kình mở cửa phòng, kêu một tiếng, Bạch lão tiên sinh đặt báo lên bàn, lấy kính trên sóng mũi xuống, mới nói: “Ngồi đi.”

“Ba có chuyện gì?” Anh theo lời lão gia ngồi xuống sofa đối diện.

Bạch lão tiên sinh nói: “Lan Đình phu nhân con và ba nhắc đến lần trước, lúc ba vào ngục thăm chú con, chú con nói chú ấy và Lan Đình từng có quãng thời gian quen nhau. Sau đó bị hãm hại, không thể không chia tay. Bây giờ chú ấy cũng rất hoài nghi, đứa nhỏ của Lan Đình phu nhân có thể là con chú ấy.”

Bạch Dạ Kình gật đầu, nói tiếp: “Phu nhân đến nay cũng không kết hôn, cộng thêm bên Dư gia hỗ trợ đứa nhỏ này, cố ý tránh con, con cũng đang nghĩ đến khả năng này. Càng tránh Bạch gia chúng ta, càng khả nghi.”

Bạch lão tiên sinh thở dài: “Chú con hơn nửa đời người đều ở trong ngục, nếu tuổi này thật sự có thể có một đứa con gái, vậy sẽ là một chuyện đặc biệt vui mừng. Nửa đời sau của chú ấy cũng xem như có một triển vọng. Cho nên, con tốt nhất để chuyện này trong lòng, lặng lẽ điều tra, có manh mối gì, nhất định phải nói cho ba trước.”

“Con biết rồi. Qua khoảng thời gian này, con sẽ đích thân phân phó.”

“Đừng nói là chú con, ngay cả ba cũng rất muốn xem bộ dạng của đứa nhỏ Lan Đình phu nhân và chú con. Hai người đều đẹp, đứa nhỏ nhất định sẽ xinh đẹp.” Bạch lão tiên sinh uống một hớp trà, nhìn con trai: “Chú con nói, con của họ lúc này khoảng 24 tuổi. Cô gái tuổi này cũng không biết có kết hôn hay chưa. Nếu chưa, đến lúc đó, con nhất định phải đích thân tìm cho nó một hôn sự tốt, biết không?”

“Ba, ba lo xa quá rồi, hôm nay ngay cả bóng dáng em họ của con còn chưa thấy, lại nói hôn sự gì, hơn nữa, đứa nhỏ đó có phải là con chú hay không, chỉ là suy đoán của chúng ta, bất kể thế nào, lúc ba và chú trò chuyện, phải nói khả năng tệ nhất cho chú ấy, đỡ cho chú ấy kỳ vọng càng lớn thất vọng càng lớn.”

Bạch lão tiên sinh lắc đầu. Khả năng tệ nhất, nào dám nói.

Nhớ đến cái gì, lão tiên sinh đổi đề tài, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Lần này con và Tống Duy Nhất kết hôn không thành là đã nghĩ cách trước đó rồi, phải không?”

“Tình hình này, chẳng lẽ ba còn muốn con lấy Tống Duy Nhất về nhà chứ?”

“Con không muốn lấy Tống Duy Nhất, phí hết tâm tư phá hủy hôn lễ này, nói thật đi, có phải con vì mẹ cháu trai bảo bối của ba không?”

“Nhắc đến cũng là vì cháu trai bảo bối của ba.” Bạch Dạ Kình cảm thấy vào lúc này con trai vẫn có chút chỗ dùng, ít ra ở trước mặt lão gia có thể làm bia đỡ đạn, anh nói: “Trước kia tên nhóc nhỏ đó biết chuyện con và Tống Duy Nhất kết hôn, đã giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với con.”

“Đoạn tuyệt quan hệ với con?” Bạch lão tiên sinh vừa nghe, chân mày liền nhíu lại: “Nhà chúng ta có duy nhất một cháu trai bảo bối, không cho phép nó làm bậy, gien cha con, máu mủ không phải nói cắt là có thể cắt.”

“Dĩ nhiên con không để nó làm bậy, nhưng ba đừng thấy nó mới bốn tuổi, lúc bướng bỉnh thì lỳ như trâu. Nói chung vẫn là di truyền gien của ba. Con và Tống Duy Nhất không kết hôn, dĩ nhiên không có chuyện gì, lần sau nếu con thật sự muốn lấy người phụ nữ khác vào cửa, nó tuyệt đối sẽ không nhận ba, cũng sẽ không nhận ông bà nó. Nói đến muốn nó đổi họ Bạch, vậy thì càng không thể nào.”

Bạch lão tiên sinh vừa nghe một khi con trai kết hôn với người khác, bảo bối kia sẽ không nhận ông nội. chân mày nhíu lại thành chữ xuyên (川). Nhưng nên nói vẫn phải nói: “Ba và mẹ con đã thương lượng chuyện này, một cô gái có thể bán mình, tóm lại là cô gái không đứng đắn gì. Có thể bán cho con, sau này cũng có thể bán cho người khác. Sao Bạch gia chúng ta có thể chấp nhận loại con dâu này?”

Bạch Dạ Kình không nghe, giọng lạnh lùng: “Chuyện này cũng không giống như ba mẹ nghĩ. Nói cho cùng là con trai ba cưỡng gian người ta, lúc đó cô ấy mới 18 tuổi, còn chưa hiểu gì, liền bị buộc sinh con cho con, ba mẹ nên cảm ơn cô ấy mới đúng. Nếu không, cả đời này con thật sự không có con rồi. Ba mẹ lấy đâu ra cháu trai ôm.”

“Con đang nói bậy.” Bạch lão tiên sinh không nghe vào, đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng: “Con nói tốt cho cô ta cũng đừng đỗ toàn bộ nước bẩn lên người mình, cái gì mà cưỡng gian, con chỉ có thể nói trước mặt ba, con dám ra bên ngoài nói bậy nói bạ thử đi.”

“Cô ấy không biết gì, bị người khác đánh thuốc mê bất tỉnh, đưa lên giường của con. Ba nói, đây không phải cưỡng gian thì là cái gì? Nếu ba thật sự không cho con cưới cô ấy, vậy cô ấy tùy tiện đi tố giác chuyện trước kia, vị trí Tổng thống của con còn thể ngồi sao? Đừng nói là không thể làm Tổng thống, nói đến cùng con còn phải làm một tội phạm cưỡng gian.”

Lão tiên sinh bị mấy câu nói của anh chọc giận đến hộc máu, chỉ tay anh: “Sao con trở nên không biết xấu hổ như vậy.”

Bạch Dạ Kình đứng dậy, vẻ mặt vẫn thong thả như thường: “Xem như ba vì tiền đồ của con trai ba, chuyện của con và đứa nhỏ, ba và mẹ đừng để ý nữa.”

“Ba thấy con điên không nhẹ.” Lão gia giận dữ bất bình mắng một câu.

Con trai nói vậy, đương nhiên ông không tin. Ông cảm thấy thằng nhóc này muốn tạo ấn tượng tốt cho cô trước mặt mình mà ngay cả trong sạch của chính mình cũng không thèm, Tổng thống sao có thể tát nước bẩn lên người mình.

Bạch Dạ Kình ăn cơm tối cùng hai người xong, đến bệnh viện. Khi anh đến bệnh viện, cả bệnh viện tiến vào trạng thái phong tỏa phòng bị. Anh đi đến phòng bệnh, những người khác ở ngoài phòng bệnh cẩn thận canh chừng.

Trong phòng bệnh, Trầm Mẫn ngủ, Hạ Đại Bạch cũng nằm trên giường khác ngủ.

Sau khi Bạch Dạ Kình đi vào, Hạ Tinh Thần đang cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lò sưởi. Anh vừa tiến đến, Hạ Tinh Thần bất ngờ, thấp giọng nói: “Em nghĩ hôm nay anh sẽ không đến.”

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.