Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 213: Chương 213: Chương 213: Bắt nạt người khác (1).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô thở dài. Thật sự không biết nếu ba biết mẹ nhiều năm nay căn bản không hề tái hôn sẽ có tâm tình gì. Nhưng mẹ không muốn ba biết, cô cũng không dám nói bậy bạ: “Rất tốt. Người dân ở đó chất phác, cuộc sống rất thoải mái.”

“...Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Hạ Quốc Bằng lập tức nói hai lần ‘Vậy thì tốt!’, nhưng, trong giọng nói không hề có chút hài lòng hay vui vẻ yên tâm. Ngược lại trần đầy cảm giác mất mác: “Chỉ cần không giống như ba của ngày hôm nay, cuộc sống tình cảm rối loạn thì cái gì cũng được!”

Rốt cuộc Hạ Tinh Thần cũng không nỡ, tự suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Ba, sáng mai mẹ làm giải phẫu ở bệnh viện SW, nếu ba thật sự muốn gặp mẹ... ba nhân lúc mẹ làm phẫu thuật để đến gặp bà, vẫn không sao cả.”

“Mẹ con đến Thủ đô rồi? có phải là tim lại có vấn đề gì không?” giọng của Hạ Đại Bạch cũng lập tức sốt ruột. Hạ Tinh Thần cũng không biết nên vui hay nên buồn. Xem ra, cho dù đã qua nhiều năm như thế, những căn bệnh kia của mẹ ba vẫn còn nhớ rất rõ.

Nhưng...

Đoạn tình cảm từng trải qua cũng đã khiến cho thương tích đầy mình, có giữ lại cũng chỉ là sự thương cảm lẫn nhau sao?

Hạ Tinh Thần nói về tình hình này, hai ba con càng không có nhiều lời muốn trò chuyện với nhau, dù sao mấy năm nay Lý Linh Nhất và Hạ Tinh Không cũng ở trong nhà xoi mói xúi giục, tình cảm giữa hai ba con cũng đã sớm phai nhạt, một hồi thì tắt điện thoại.

Nghĩ đến đã từng vụt mất, hơn nữa hai người cũng không thể trở về, trong lòng của Hạ Tinh Thần cũng có chút thất vọng. Cô đặt điện thoại xuống, xoay người đi vào phòng bếp lấy nước lọc, uống hai hớp. Chất lỏng lạnh buốt, theo cổ họng chảy thẳng vào cơ thể, chỉ cảm thấy mát lạnh không gì sánh được.

“Trễ như vậy, còn nói chuyện điện thoại với ai?” đột nhiên, một giọng nam âm u từ trên đỉnh đầu truyền xuống, âm thanh quyến rũ, trong bóng đêm nghe vô cùng lười biếng mê hoặc lòng người. Phía sau, cơ thể nóng bỏng của người đàn ông dán chặt vào cô. Hơi thở bao phủ, trong bóng đêm tim của anh đạp vô cùng mạnh, từng tiếng từng tiếng “Thình thịch” từ phía sau lưng truyền thẳng đến vị trí trái tim của cô.

Tim của cô lỗi một nhịp, ngón tay run lên, chiếc ly suýt chút nữa đã rơi xuống chiếc bàn bằng ngọc lưu ly.

May mắn là không có, nếu không cũng thật sự quá quẫn bách rồi! cô nắm chặt chiếc ly, không hề quay đầu lại, chỉ khẽ hỏi: “...sao anh còn chưa ngủ?”

Dựa gần như vậy, mập mờ khiến cho cô vô cùng căng thẳng, toàn thân đều căng cứng, ngay cả giọng nói cũng lúng túng.

“Em còn chưa trả lời anh, vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai...” Bạch Dạ Kình lập lại câu hỏi một lần nữa. Hạ Tinh Thần cảm thấy con người nhất định là cố ý, nói chuyện thì cứ nói chuyện là được rồi, tại sạo cơ thể cũng phải dán chặt vào cô như vậy? Hơn nữa, anh cúi đầu, đôi môi cũng đang ở bên vành tai cô. Khi nói chuyện, đôi môi mềm mại kia cứ như vô tình mà cọ sát đến da thịt của cô, làm cho hô hấp của cô cũng trở nên hỗn loạn.

“...là ba em!” cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe như đang bình thường, nhưng, vừa lên tiếng, lại trở nên vô cùng mềm mại.

Dường như Bạch Dạ Kình rất hài lòng với phản ứng như thế này của cô, cười thật khẽ, đôi môi lại cắn nhẹ lên vành tai cô, lời nói ra cũng như đang thổi khí: “Nói chuyện gì vậy?”

Hạ Tinh Thần bị anh chơi đùa đến mức miệng đắng lưỡi khô, hơi thở của người đàn ông thấp thoáng trên cơ thể cô, giống như bị lông chim làm nhột, khiến cho cô cảm thấy nhột đến mức trái tim cũng bị nhột theo. Cô nâng chiếc ly lên, lại uống nước, muốn để cho tưu tưởng của mình tỉnh táo trở lại.

Mới lên tiếng nói: “Nói về chuyện của mẹ em...”

“Em căng thẳng gì thế?” Bạch Dạ Kình giang hai tay ra, đưa ra phía sau người cô, chống lên bàn. Vóc người của anh rắn rỏi , cứ như thế, dường như đã nhốt cả người cô ở trong lòng, làm cho cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô càng thêm nổi bật hơn.

Dĩ nhiên Hạ Tinh Thần không chịu thừa nhận mình căng thẳng, đặt ly nước xuống, một tay đẩy cánh tay của anh, vừa giả vờ bình tĩnh lên tiếng: “Trễ lắm rồi, em muốn đi ngủ...sáng sớm mai còn phải đi đến bệnh viện với mẹ.”

Làm sao Bạch Dạ Kình có thể cho phép cô chạy trốn như thế? Một tay vén những sợi tóc xõa tán loạn ở phía sau người vẫn còn hơi ẩm của cô lên, đôi môi nóng bỏng in dấu từ trên gáy cô đi xuống.

“Á...” cô kêu lên một tiếng, ngón tay đè trên bàn bằng ngọc lưu ly, đầu ngón tay bị kéo căng đến mức trắng bệch. Theo bản năng muốn tránh đi, nhưng, phía trước là chiếc bàn, phía sau là thân hình cao lớn của người đàn ông, cô muốn tránh cũng không được.

Môi của anh, lưu luyến từ gáy của cô đi xuống. Cắn nhẹ, ban đêm vô cùng yên tĩnh, phát ra âm thanh mập mờ, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng lo sợ.

Hạ Tinh Thần biết anh muốn làm gì, trong lòng cô không phải không có mâu thuẫn.

Lần trước ở chung với anh là vì muốn nuôi con, nghĩ là lần cuối cùng, cho nên không hề có lo lắng do dự. Nhưng, sau này...nếu hai người thật sự lại nảy sinh loại quan hệ đó, hai người bọn họ, sống chung với nhau, vậy thì nên trở thành mối quan hệ gì đây?

Cũng không thể không rõ ràng như hôm nay được.

Khi Hạ Tinh Thần đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy cơn lạnh thoáng qua. Không biết là từ khi nào, chiếc thắt lưng trên chiếc áo ngủ của cô đã bị nới lỏng đi rất nhiều.

Bạch Dạ Kình lại từ eo hôn thẳng lên, cô hít một hơi, suýt chút nữa đã kêu thành tiếng. Anh cười thật khẽ, khàn giọng nhắc nhở: “Chịu đựng...Bây giờ có thể con trai em đang ở trong phòng...Nếu để cho thằng bé nghe thấy, có thể thằng bé lại cảm thấy anh đang ức hiếp em...”

Anh vừa nhắc, Hạ Tinh Thần đã mặt đỏ tía tai, cố gắng chịu đựng, thật sự, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chỉ có chút xấu hổ mà trả lời: “Chẳng lẽ... không phải là anh đang bắt nạt em sao?”

“Là đang bắt nạt em...” giọng của Bạch Dạ Kình khàn khàn làm cho người khác hoảng sợ, trán của anh, dán chặt vào cổ của cô, phía trên có một lớp mồ hôi thật mỏng. Anh dịu dàng ngửi mùi hương trên người cô: “Nhưng, bắt nạt như thế này còn chưa đủ...phải giống như tối hôm đó vậy, bắt nạt hết một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của em...”

Anh vừa nói, bàn tay lại xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô qua, đôi môi hôn lên chóp mũi của cô.

Tay của Hạ Tinh Thần chống vào anh, để cho mình có đứng vững: “Không phải là anh không có hứng thú với cơ thể của của em sao...rất nhiều người phụ nữ đồng ý ngủ với anh, anh còn đến bắt nạt em?”

Rõ ràng là lời oán trách, nhưng, sau khi nói xong, lại hờn dỗi mềm mại, nghe không hề có chút sức lực nào, lại càng giống như là muốn chống cự lại có dụ dỗ nghênh đón vậy.

Nghe vào tai anh, anh càng cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó kiềm nén được.

Anh hơi cúi mắt xuống nhìn cô, gương mặt phủ đầy sự quyến rũ mê hoặc lòng người, lông mi run run, hai mắt đẫm nước, câu mất linh hồn của anh. Dáng vẻ thế này, bảo anh làm sao có thể nhớ đến người phụ nữ khác? Thật sự anh cũng không có nghĩ đến những người phụ nữ khác.

Trong đầu chỉ có một người phụ nữ, cũng chỉ có một người phụ nữ, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Đến mức là động lòng, hay là tình yêu, anh cũng lười để ý.

“Bây giờ anh chỉ muốn ngủ với em, có thể sau này cũng chỉ muốn ngủ với em...” Bạch Dạ Kình cắn cô, răng nhẹ nhàng ma sát trên vành tai của cô: “Bây giờ anh đồng ý để cho con theo em, cho nên...có phải là em nên thỏa mãn anh không?”

Người đàn ông này! Vốn dĩ là đang chơi xấu mà! Bây giờ thật sự con đã theo cô rồi, uhm, cũng theo anh chứ? cô cũng không cho đưa con đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.