Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Túc Diệp chỉ cảm thấy hơi thở nguy hiểm đang gần mình, ngẩng đầu, trong thóng chốc thấy gương mặt đó của Dạ Kiêu, cũng không biết là tức giận, hay là khó chịu, giơ tay lên, kích động tát người đàn ông một bạt tai.
Cô gần như dùng toàn lực, tát một tát kia, thanh thúy vang dội. Đừng nói là Dạ Kiêu, ngay cả người bên cạnh cũng chấn động.
Chung quanh mọi người đều hít sâu một hơi.
Quầy bar vốn huyên náo, trong nháy mắt an tĩnh lại. Toàn bộ không khí tựa như bị đóng băng. Không ai dám nói chuyện, cũng không dám tiến lên làm gì. Thời điểm Dạ Kiêu nổi giận lên, cho đến nay chưa có ai dám tự tiện nhúng tay.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ người phụ nữ này sẽ chết dưới họng súng của Dạ Kiêu, cánh tay dài của anh đột nhiên vòng qua em cô, không nói lời nào vác cô lên vai.
“Dạ Kiêu, anh thả tôi xuống.” Bạch Túc Diệp mang giày cao gót, đạp anh. Anh dùng 100% sức chịu đựng mới không ném người phụ nữ này, một tay giữ hai chân đạp loạn của cô, cởi giày cao gót trên chân cô, lãnh khốc tiện tay ném đi.
Đầu ngón chân cô rất đẹp, trắng sáng như tuyết, tựa như ngọc, bị anh bấu vào lòng bàn tay.
Cô dùng sức lực không còn nhiều giãy giụa. Nhưng giãy giụa không thành công. Cuối cùng dứt khoát bất động, mặc anh định đoạt.
Thân hình Dạ Kiêu cao lớn. Bạch Túc Diệp bị anh vác trên vai, thỉnh thoảng đung đưa như gánh hàng. Bước ra quán bar, năm chiếc xe chống đạn chạy đến. Mặc dù trong lòng Ngu An vẫn giận dữ bất bình Bạch Túc Diệp, nhưng, Dạ Kiêu là ân nhân cứu mạng của anh ta, cũng là người anh ta sùng bái tin cậy nhất, đương nhiên sẽ không vì chuyện vừa rồi mà sinh lòng hiềm khích.
Tiến lên một bước, mở cửa xe. Dạ Kiêu ném Bạch Túc Diệp vào. Dạ dày Bạch Túc Diệp dời sông lấp biển, muốn nôn, làm thế nào cũng không nôn ra. Vừa nghĩ đến ly rượu kia, càng tức giận Dạ Kiêu. Hiện giờ cô ngoại trừ choáng váng đầu óc, trước mắt ngày càng mơ hồ, thân thể cũng ngày càng nóng. Cô biết, dược tính đã bắt đầu phát tác. Lượng thuốc vừa đủ, lực khắc chế cô có tốt hơn nữa cũng phải tan vỡ.
Dạ Kiêu kéo cô ngã trái ngã phải vào góc, cài dây an toàn cho cô. Tóc cô rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vì khó chịu mà liên tục thở gấp. Trang phục trên người vì giãy giụa mà xốc xếch vô cùng. Theo hô hấp của cô, ngực phập phồng, cổ trắng như tuyết mê người kia như ẩn như hiện, khiến hô hấp anh cũng căng thẳng theo.
Người phụ nữ này.
10 năm trước thanh khiết mê người, thanh nhã, không nhiễm bụi trần, nhưng rất hiển nhiên, 10 năm sau, cô rất có thủ đoạn trêu chọc đàn ông.
Dạ Kiêu sâu kín ngưng mắt nhìn cô, sắc mặt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Túc Diệp mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của anh, cô nhàn nhạt cười, nhúc nhích người, dựa lên vai anh.
“Anh đang nghĩ gì?” Bạch Túc Diệp hơi thở không yên hỏi. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nóng kề sát cổ anh, cố ý truyền tất cả hơi thở của mình qua cổ người đàn ông.
Cô ấy cố ý khiêu khích mình.
Bạch Túc Diệp như vậy, làm cho Dạ Kiêu cảm thấy xa lạ. 10 năm trước, cô tuyệt đối sẽ không như vậy. Anh cau mày, tầm mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào trên mặt cô, tựa như muốn nhìn thấy rốt cuộc dáng vẻ nào mới là cô thật sự.
Bàn tay mềm mại của cô mang theo lửa nóng xuyên qua trong áo sơ mi của người đàn ông, anh nhíu mày, giữ tay cô lại. Đáy mắt có chút chán ghét.
“Bạch Túc Diệp, đừng chơi trò lừa bịp trước mặt tôi.”
Bạch Túc Diệp khẽ run một giây, bỗng nhiên cười lên, trong nụ cười kia lại có mấy phần thương cảm. Ngón tay chậm rãi lướt lên đôi mắt lạnh nhạt của anh: “Dạ Kiêu, tôi thấy thất vọng trong mắt anh.”
Sắc mặt anh càng lạnh.
“Bạch Túc Diệp trước kia là giả, Bạch Túc Diệp bây giờ ở trước mặt anh khiến anh chán ghét mới là thật.” Bạch Túc Diệp trước kia anh yêu là giả mà thôi. Điều này đối với Dạ Kiêu mà nói thật khắc nghiệt.
Nhưng, cô cố chấp lẩm bẩm: “Dạ Kiêu, nếu anh còn có chấp niệm, thừa dịp còn sớm buông bỏ đi, Bạch Túc Diệp anh từng yêu đó, cho đến nay không hề tồn tại trên thế giới này.”
Dạ Kiêu bị lời nói của cô kích thích, sắc mặt âm trầm, nâng cằm cô, cực kỳ dùng sức, ngón tay đều trắng bệch: “Im miệng, tôi không cần em nhắc nhở tôi trong quá khứ rốt cuộc tôi ngu ngốc bao nhiêu.”
Đoạn quá khứ kia từng là ký ức hạnh phúc và vui sướng nhất trong đời anh, nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy. Hôm nay, người khởi đầu lại còn dám ở trước mặt anh nói có lý chẳng sợ, càn rỡ giễu cợt như vậy.
Căn bản là tự tìm cái chết.
Bạch Túc Diệp đau đến mi tâm đẹp mắt nhíu lại, chật vật đẩy tay anh ra. Dần dần, cô hoàn toàn không có sức nói chuyện, càng không có lý trí. Cô dựa vào đằng sau, vừa cảm thấy lạnh, vừa cảm thấy nóng, không biết bị hành hạ bao lâu, xe rốt cuộc ngừng lại.
Dạ Kiêu ôm cô từ trên xe xuống. Là cách ôm mông cô. Hai tay cô vô lực ôm cổ anh, hai chân trắng như tuyết theo bản năng vòng qua hông anh, dược tính phát tác, giờ phút này cô đã bất chấp ở đâu, môi trực tiếp dán lên môi lạnh như băng của Dạ Kiêu.
Cô cảm thấy khát.
Muốn uống nước.
Giống như con cá thiếu nước, cô ngậm lấy đôi môi ướt át của anh không chịu buông. Anh không nhịn được mà hô hấp nặng nề. Người phụ nữ này, trong lòng anh chán ghét, lại bị cô quậy đến mất khống chế.
Cau mày, muốn vô tình đẩy cô ra, lại nghe tiếng cô nỉ non: “Dạ Kiêu, tôi khó chịu.”
Tiếng nỉ non kia, mềm mại yêu kiều làm cho lòng anh hơi chấn động. Trong thoáng chốc, cảm thấy giống như quay lại 10 năm trước, mỗi khi cô bị bệnh, cô đều yêu kiều mềm mại làm nũng với anh như vậy.
Anh híp mặt nhìn cô. Không xác định được có phải cô đang diễn xuất trước mặt mình hay không.
“Tôi muốn uống nước.” Môi Bạch Túc Diệp dán lên môi anh mấp máy, tay kéo cổ áo sơ mi của anh. Tựa như vì chậm chạp không được đáp lại mà khó chịu.
Đáy mắt Dạ Kiêu hiện lên vẻ nhu hòa. Lúc lâu, môi mới từ môi cô rút ra, ghé mắt liếc bọn Ngu An: “Các người về trước đi.”
Ngu An lo lắng. Nhìn anh một chút rồi lại nhìn Bạch Túc Diệp trong ngực anh, anh ta nhíu mày: “Cô ta quỷ kế đa đoan, giỏi diễn xuất.”
“Tôi biết.” Dạ Kiêu ngắt lời đối phương.
Ngu An trầm ngâm một lát, rốt cuộc không nói gì nữa.
Chỗ ở của Dạ Kiêu ngăn cấm từng khu, có trạm gác. Quân phòng vệ võ trang đầy đủ, đi qua lại tuần tra.
Dạ Kiêu ôm Bạch Túc Diệp vào phòng khách, người giúp việc đưa nước, anh từ trong ngăn kéo lấy thuốc gây nôn ra.
“Uống vào.” Mở ra, trực tiếp đặt trên môi cô.
Cô uống một hớp, cảm thấy khó uống, đẩy tay anh ra, làm thế nào cũng không chịu uống nữa. Sắc mặt Dạ Kiêu rét lạnh, trực tiếp bỏ thuốc vào miệng mình, bóp cằm cô, mở miệng cô ra. Cúi đầu, truyền thuốc qua miệng cô.