Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Rất tốt! Đề nghị của bà rất hợp ý tôi!” Hạ Quốc Bằng ném một tập tài liệu dày cộp lên bàn nước: “Ký tên lên đây, tôi tìm người xử lý!”
Lý Linh Nhất nhìn một cái, thì thấy mấy chữ trên văn kiện, cảm thấy choáng váng, mắt cũng hoa lên, cả người mềm nhũn. Trên tập tài liệu kia chính là giấy tờ ly hôn.
Hai ngày tiếp theo, Hạ Quốc Bằng không xuất hiện trong phòng bệnh nữa. Tâm trạng của Trầm Mẫn cũng dần khôi phục như cũ. Sau khi nằm tĩnh dưỡng vài ngày thì cũng được xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên, Hạ Tinh Thần không yên tâm để bà về quê, bây giờ sức khỏe của bà cũng không phù hợp để trở về thành phố Lương nữa. Cho nên, cô dọn về căn nhà cũ, cô ngủ trong phòng nhỏ còn phòng thì để cho mẹ.
Bây giờ, cô lại cảm thấy rất vui vì anh đã mua căn hộ này.
Buổi tối.
Hạ Tinh Thần ngồi trên ghế salon xem tivi. Mấy ngay này vụ việc nghe trộm càng diễn ra ác liệt. Kết quả xét xử Dư Trạch Nghiêu đã kiếm được một người để đổ tội cho nên dễ dàng thoát thân. Tống Quốc Nghiêu thì không ung dung như vậy.
Căn bản, ông ta cũng tìm người chịu tội thay nhưng người kia không cam lòng ở trong tù. Kết quả, trên phiên tòa tên đó đã khai hết mọi chuyện, thậm chí là chuyện bị Tống Quốc Nghiêu xúi giục lắp thiết bị nghe lén. Và để được giảm án phạt, tên đó còn nộp thêm những tài liệu khác. Cứ như vậy, hình tượng của Tống Quốc Nghiêu trước mặt công chúng càng trở nên tồi tệ hơn. Lúc trước, ông ta vẫn luôn đinh ninh mình có thể vô tôi nhưng bây giờ lại trở thành đối tượng công kích, dối trá nhất cả nước. Những dân chúng đã từng tin tưởng ông ta đều cảm thấy bị lừa. Lúc đó, sinh viên vì quá bất mãn đã ra phố biểu tình, yêu cầu Phó Tổng thống lập tức từ chức. Quốc hội không thể chịu nổi áp lực, đành phải ra mặt vạch tội. Kết quả, trước khi bị xét xử, Tống Quốc Nghiêu hoảng hốt, chủ động từ chức. Vụ náo nhiệt này mới kết thúc. Tất cả phe cánh của Tống Quốc Nghiêu cũng rời khỏi võ đài chính trị.
Khi biết tin này, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng cảm thở phào nhẹ nhõm thay anh. Tạm thời cho đến lúc này, đối thủ của anh cũng chỉ còn lại Dư Trạch Nghiêu mà thôi. Dư Trạch Nghiêu có rất nhiều thủ đoạn, tranh đấu với anh ta cũng không thể thoải mái. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn đấu với hai người.
“Đại Bảo, hôm nay Tiểu Bạch sẽ trở về đúng không?” Hạ Đại Bạch mặc quần áo ngủ, đang đắp chăn, gối đầu lên đùi cô.
Ngày mai là cuối tuần không phải đi học, cậu nhóc có thể ngủ muộn hơn một chút.
“Ừ!” Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là mười giờ đêm, chắc anh đã xuống máy bay rồi. Chẳng qua là, không biết anh có tới đây hay không? Anh bận rộn như vậy mà!
Rõ ràng chỉ mới năm ngày không gặp nhưng dường như đã rất lâu rồi.
“Đại Bảo, con buồn ngủ!” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm nói, hai tay ôm lấy cổ cô, leo lên người cô.
“Vậy me cho con đi ngủ nhé!” Hạ Tinh Thần tắt ti vi, ôm Hạ Đại Bạch vào phòng ngủ. Trước khi cho thằng bé vào phòng, cô qua phòng xem mẹ.
Sức khỏe Trầm Mẫn không tốt, đã ngủ từ sớm. Hạ Tinh Thần rót cho bà một cốc nước đặt trên đầu giường, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cẩn thận rồi mới đóng cửa ra ngoài.
Nằm cạnh thằng bé một lúc cô nghe thấy tiếng di động rung lên. Dường như đoán được ai gọi điện và hình như cô cũng đang chờ nó cho nên di động mới rung một tiếng, cô đã tỉnh lại. Cô nhìn di động, trên mặt hình hiển thị hai chữ ‘Tiểu Bạch’, cô không nhịn được mà cười một tiếng.
Lặng lẽ đứng dậy, đóng cửa lại, cô mới nhận điện thoại.
“Lâu như vậy mới nghe máy? Ngủ rồi sao?” Bạch Dạ Kình hỏi.
“Sợ đánh thức thằng bé cho nên em phải ra ngoài!” Hạ Tinh Thần nhỏ giọng nói. Khi nghe thấy giọng người đàn ông này, cô cũng cảm thấy trái tim mềm hơn. Cô hỏi: “Anh về rồi sao?”
“Vừa mới về không lâu! Đang ở trong phòng họp!”
“Bây giờ mà còn phải họp sao?” Hạ Tinh Thần nghe vậy cảm thấy đau lòng. Người này cũng không cần ngủ sao?
“Không còn cách nào khác! Việc nghe trộm kia cũng phải kết thúc rồi! Tôi nay anh không qua chỗ em được!”
“Ừ!” Hạ Tinh Thần gật đầu: “Thật ra anh đến chỗ em cũng không có chỗ cho anh ngủ đâu. Mẹ em đang ngủ phòng anh rồi, anh không có ý kiến chứ?”
Anh là người thích sạch sẽ nhất định không thích người khác đụng vào đồ của anh. Nhưng trước mặt, cô không còn cách nào khác.
Người lại, Bạch Dạ Kình cảm thấy đây không phải là điểm chính. Điều anh quan tâm là: “Đây có phải là ý, một khoảng thời gian rất dài nữa, em sẽ không ngủ với anh không?”
Người này. . .
Quả nhiên chỉ nhớ chuyện đó. Cô đỏ mặt nói: “Đúng vậy!”
Hiển nhiên, Bạch Dạ Kình rất buồn rầu, cầm di động rất lâu không lên tiếng. Hạ Tinh Thần cũng đoán được tâm trạng của anh nên im lặng. Sau đó, chỉ nghe anh nói: “Bây giờ, anh thật sự nhớ món em làm!”
“Bây giờ sao?” Hạ Tinh Thần nói: “Ngay cả bây giờ em nấu mang mì cho anh thì đến nơi anh cũng không thể ăn nữa. Nếu không anh kêu đầu bếp làm cái gì ăn tạm đi!”
“Không muốn tạm!” Bạch Dạ Kình nói với cô: “Em chuẩn bị một chút đi, anh bảo Thụy Cương tới đón em!”
Hạ Tinh Thần bối rối một chút, không hiểu anh có ý gì. Nhưng anh không muốn giải htichs dài dòng, cộng thêm việc anh rất bận rộn cho nên nói xong thì cúp điện thoại.
Cô mơ mơ màng màng sợ quấy rầy đến công việc của anh nên không gọi lại nữa. Nhưng lúc này cô cũng không buồn ngủ nữa.
Anh kêu Thụy Cương tới đón cô, như vậy có phải là muốn đưa cô tới phòng làm việc không?
Nghĩ tới đây, Hạ Tinh Thần cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi. Dù sao đó là chỗ làm việc của anh, không phải là nơi tùy tiện để phụ nữ đi vào.
Cô đang ngồi trên ghế salon suy nghĩ miên man. Dù sao cô cũng không buồn ngủ cho nên mở ti vi. Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn di động, đợi điện thoại của Thụy Cương.
Quả nhiên, 30 phút sau, Thụy Cương gọi điện tới.
“Hạ tiểu thư, bây giờ tôi đang ở dưới nhà cô, cô xuống đây đi ạ!”
Hạ Tinh Thần hỏi: “Chúng ta đi đâu? Anh ấy có nói không?”
“Ngài Tổng thống bảo tôi đưa cô đến cung điện Bạch Vũ tìm ngài ấy!”
Anh thật sự để cô đến phòng làm việc của anh. Cho dù Hạ Tinh Thần cảm thấy khó tin nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ. Có thể nhìn anh làm việc, như vậy cô cũng có thể hiểu anh nhiều hơn chút.
Cô lặng lẽ thay quần áo, nhẹ nhàng xuống lầu. Suốt quãng được, cô chỉ nghĩ, tối rồi mặc như vậy còn thích hợp không? Lịch sự? Trang trọng hay không?
Đấu tranh một hồi, xe của Thụy Cương mới đỗ trước cung điện.
Sau đó, anh ta xuống xe, chào với cảnh vệ gác cửa, ấn vân tay, thì cánh cửa nguy nga, khí phách mạ vàng kia mới chậm rãi mở ra.
Cung điện Bạch Vũ là nơi ai cũng muốn vào. Đừng nói là thành phố S mà ngay cả du khách nước ngoài, mỗi khi đến đây đều đi ngang qua đây một chút, chụp ảnh lính cảnh vệ. Cho nên, Hạ Tinh Thần rất quen thuộc với tòa cung điện hay cánh cửa này.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên cánh cửa này mở ra trước mặt cô.
Chiếc xe dừng trên sân cỏ xanh biếc, cô mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn tòa cung điện, nghĩ đến người kia đang ở trong tòa cung điện này nhìn cô, nhìn dân chúng toàn bố nước S, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ và kích động. Có cảm giác tự hào khó diễn tả thành lời.