Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 229: Chương 229: Chương 229: Tổng thống trở về (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhìn theo tầm mắt của cô, Thụy Cương nhìn ra cửa, vừa thấy bóng dáng kia liền lập tức buông đũa, tôn kính đứng lên, xoay người cúi đầu chào: “Tổng thống.”

Lần này những người khác đều buông đũa, tất cả đứng lên, xoay người cung kính chào hỏi anh: “Tổng thống.”

Bạch Dạ Kình lạnh nhạt gật đầu xem như đáp lại: “Tiếp tục ăn đi, không cần để ý tới tôi.”

“Hôm nay phòng bếp đổi khẩu vị, hương vị này không tệ. Tổng thống nhanh chóng ăn đi.” Một vị Bộ trưởng thân thiết mời, xem như khen ngợi đầu bếp mới không dứt miệng.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhàn nhạt nhìn người đầu bếp mới, đôi mắt không hề dao động. Anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, phòng bếp lập tức có người mang đồ dùng chuyên dụng để ăn tới cho Tổng thống.

Hạ Tinh Thần cảm thấy dường như anh mất hứng, có lẽ gần đầy xảy ra quá nhiều chuyện. Cô lấy một bát mỳ, cho thêm một quả trứng ốp vừa chín tới, đưa tới trước mặt anh.

“Tổng thống đại nhân, mời dùng.” Giọng điệu cực kì cung kính. Bạch Dạ Kình không nhìn cô mà cầm lấy đôi đũa màu trắng ngà nếm một miếng.

Bên kia lại có người gọi cô: “Đầu bếp, có thể cho tôi thêm trứng ốp hay không?”

“À được, có ngay đây.” Hạ Tinh Thần quay đầu đáp lời, lại nhìn người nào đó một cái: “Anh ăn từ từ đi, em tới phòng bếp một chút.”

Cô vừa nói xong liền xoay người muốn đi. Bạch Dạ Kình nhíu mày, nắm chặt tay cô. Ban đêm, bàn tay anh ấm áp như thế, thật may là anh ngồi vào một góc khuất, anh như vậy tạm thời sẽ không ai nhìn thấy.

Hạ Tinh Thần lại cảm thấy hết hồn, nhìn anh rồi lại nhìn những người khác. Cô giật tay lại mấp máy môi: “Nhanh buông tay đi, nếu không sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.”

“Đầu bếp.” lại nghe thấy có tiếng người kêu, cô như bị bỏng, lập tức rụt tay về: “Thế nào?”

Cô hỏi, không hiểu sao lại cà lăm, ừ, quả đúng như Vị Ương nói, loại cảm giác này giống như yêu đương vụng trộm vậy.

“Còn hoa quả hay không? Tôi muốn thêm một phần hoa quả.”

“Có, tôi vào bếp mang lên cho ngài.” Hạ Tinh Thần đáp,lại không thèm nhìn người nào đó mà vội vàng đi vào phòng bếp. Lãnh Phi ở bên cạnh quan sát sắc mặt lạnh lùng của người nào đó, đổ mồ hôi lạnh.

Kết quả là cô vào phòng bếp rất lâu mới ra. Bận rộn vì mọi người cô cảm thấy rất vui. Đừng nói là quan tâm tới người nào đó sắc mặt càng ngày càng khó coi mà nhìn anh nhiều hơn.

Cuối cùng, anh thả đũa xuống đứng lên.

Hạ Tinh Thần sửng sốt chớp chớp mắt, nhìn về phía bàn mà anh vừa ngồi mới thấy căn bản anh không ăn được bao nhiêu. Người này, không phải nói muốn ăn sao? Cô đã làm mà còn không ăn.

Cô vừa nghĩ tới đây thì Lãnh Phi đã quay trở lại phòng ăn, xa xa nhìn Thụy Cương. Nhiều năm ăn ý, vừa nháy mắt Thụy Cương đã hiểu liền nhanh chân bước tới, nói nhỏ bên tai Hạ Tinh Thần: “Hạ tiểu thư, Tổng thống để cho cô lập tức tới đó.”

“..”

Văn phòng Tổng thống, đèn sáng như ban ngày vậy.

Hạ Tinh Thần được Lãnh Phi đón vào, Bạch Dạ Kình đang ngồi dựa vào ghế sofa. Trên đùi, tay vầ bàn trà trước mặt bày đầy tư liệu. Anh cúi đầu nhìn, nghe thấy tiếng động vẫn không thèm ngẩng đầu lên.

Lãnh Phi yên lăng ra ngoài, Hạ Tinh Thần tự mình bước vào cũng không mở miệng quấy rầy anh mà chỉ yên lặng đánh giá không gian làm việc của anh.

Văn phòng lớn hơn mấy trăm mét vuông, ngoại trừ phòng nghỉ, phòng làm việc còn có phòng họp vào bar. Trên quầy bar đều là rượu ngon.

Thiết bị máy tính hiện đại nằm lẻ loi tổng cộng có tới tám cái, hiện tại đều đang bật ở chế độ hoạt động. Cô ngẩng đàu tùy ý nhìn qua liền phát hiện góc tường đều có thiết bị camera và hồng ngoại. Một nơi nghiêm mật như thế mà hai người Tống-Dư có thể đặt máy nghe lén, đúng là có thủ đoạn.

Cuối cùng cô nhìn thấy trong tủ bày đầy huân huy chương và mấy cái cúp quán quân, Hạ Tinh Thần từ từ đi tới, , hứng thú nhìn vào bên trong.

Thì ra.

Huân huy chương của anh nhiều như vậy.

Tay súng thiện xạ.

Quán quân đấu kiếm.

Ông hoàng đánh tiếp giáp.

Ông hoàng trên mặt đất?????

Có rất nhiều ảnh chụp. mỗi tấm hình anh đều mặc quân phục, bộ dạng anh khí bức người. Hạ Tinh Thần nhìn đến thất thần, đột nhiên cảm thấy, đối với người đàn ông này, đừng nói là thế giới của anh mà ngay cả con người anh cô đều không hiểu.

Ngay bộ dạng anh mặc quân phục, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong tấm hình này.

Ít nhiều để cho cô cảm thấy lo được lo mất. Hiểu càng nhiều lại không giống như có thể lại gần anh hơn mà cảm thấy cô càng cách xa anh hơn.

“Nhìn cái gì vậy?” giọng nói của Bạch Dạ Kình đột nhiên vang lên bên tai.

Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn anh, anh ngồi trên ghế sofa, lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hai người nhìn vào nhau.

“Nhìn mấy huy chương này của anh.” Cô cười cười, thu liễm lại cảm xúc của mình: “Em vừa phát hiện thì ra anh lại lợi hại như vậy.”

Bạch Dạ Kình nhìn cô, lúc này cô đã cởi bộ trang phục đầu bếp ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc váy ngang gối màu đen, chân váy bó lại, dưới chân đi đôi giày cao gót màu đen, càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp của cô. Vốn ăn mặc đơn giản nhưng lúc này ở trong mắt anh, anh lại cảm thấy mê hoặc không nói nên lời.

“Làm sao vậy?” Hạ Tinh Thần phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn mình, lại bị anh nhìn cảm thấy không được tự nhiên, liền cúi đầu đánh giá bản thân: “Trên người em có gì không thích hợp sao?”

Ừ, không thích hợp, cả người đều không thích hợp cho nên anh cảm thấy cả người thật không hiểu nổi.

Anh trầm giọng nói: “Qua đây ngồi đi.”

Hạ Tinh Thần đi qua, bên cạnh anh đặt đầy tư liệu, thật sự không có chỗ để ngồi. Cô đang đi ngồi vào ghế sofa đối diện bàn trà, kết quả anh lại cầm văn kiện ném đi, tư liệu trên đùi cũng đặt ở bên cạnh. Vừa giơ tay lên liền kéo cô ngồi xuống đùi.

“Cái này.” Cô kinh ngạc.

“Muốn đi đâu?” giọng nói của anh trầm thấp, ngón tay thon dài cầm lấy cằm cô kéo gương mặt cô xuống để cho cô nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau hơn nữa còn khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình trong tròng mắt anh. Ánh mắt đó làm cho trái tim cô đập nhanh: “Chỉ muốn ngồi đối diện mà thôi.”

Ngón tay anh vẫn nắm lấy cằm cô, đẻ cho cô cảm thấy nóng bỏng, miệng đắng lưỡi khô.

Cô giơ tay lên muốn đẩy tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt trở lại, hai tay bắt chéo ra sau lưng. Năm ngón tay đan xen vào nhau, cô cảm thấy đốt ngón tay đều nóng lên.

“Đêm nay em đang làm cái gì?” âm thanh của người đàn ông vang lên trong đêm cực kì mê người.

“Xuống bếp nấu mỳ, không phải anh muốn ăn sao?” Hạ Tinh Thần cảm thấy vấn đề của anh hỏi rất kỳ quái: “Nhưng mà em nhìn thấy anh có vẻ ăn rất ít, đêm nay lại không ăn gì rồi.”

“Em cho rằng anh gọi em tới đây là để nấu mỳ cho anh sao?” Bạch Dạ Kình cảm thấy buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.