Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 231: Chương 231: Chương 231: Hạ Đại Bạch mất tích (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cuối cùng đành quyết định như vậy.

Hạ Tinh Thần đi làm lại ở Bộ ngoại giao, may mắn thân thể Trầm Mẫn đã tốt lên, tuy còn cần người ở cùng chăm sóc nhưng hiện tại đã có thể tự mình xuống giường, có thể sinh hoạt cũng không thành vấn đề.

Hôm nay.

Hạ Tinh Thần vừa mới nhận được thông tin để cho cô đi theo đoàn công tác ở nước Y làm trao đổi văn hóa. Bởi vì nhân viên có hạn không thể nào đùn đẩy cho nên cô chỉ có thể tiếp nhận.

Cùng Trì Vị Ương rời khỏi Bô ngoại giao, nhìn bầu trời xám xịt, hiện tại bên ngoài đã lạnh, lúc này mưa trút xuống lại càng tối hơn, cái lạnh thật làm người ta khó chịu.

“Đúng là càng ngày càng lạnh rồi.” Trì Vị Ương miễn cưỡng khen, lại dậm chân chờ xe. Hạ Tinh Thần đứng sau lưng cô muốn được ấm áp hơn. Hiện tại là giờ cao điểm, lại là trời mưa, tình hình trung tâm thành phố ách tắc, đợi lâu vẫn không thể đón xe.

Lúc hai người lạnh không chịu nổi muốn đi vào đại sảnh của Bộ ngoại giao chờ đợi qua giờ tan tầm thì một chiếc xe từ từ dừng lại ở ven đường, cửa xe hạ xuống, đúng là Phó Dật Trần.

Trì Vị Ương ngớ người, dời tầm mắt xem như không thấy.

“Lên xe.” Phó Dật Trần kêu một tiếng, Trì Vị Ương vẫn không thèm để ý. Hạ Tinh Thần bị lạnh không chịu nổi vừa muốn vào cho ấm áp nhưng mà chính chủ người ta vẫn còn đứng đó không nhúch nhích, sao cô có thể tùy tiện đượ chứ? Phó Dật Trần cực kì có kiên nhẫn, lại nhìn thấy đôi môi tím tái của Trì Vị Ương bị đông lạnh, cả người phát run vẫn đang chống đối anh liền không còn kiên nhẫn nữa.

Cửa xe mở ra, ô cũng không thèm bật liền mặt lạnh đi xuống. Trì Vị Ương vừa nãy vì tức giận mà thay đổi sắc mặt, hiện tại vừa nhìn thấy anh đội mưa đi vào liền buông lỏng, xem như bản năng đưa ô tới cho anh.

“Anh bị điên rồi sao? Là bác sĩ thì giỏi lắm sao? Lúc nào cũng có thể bị bệnh đấy,”

Lúc nãy Phó Dật Trần còn mặt lạnh nhưng bởi vì một câu oán trách của cô mà dịu xuống rất nhiều. Cởi áo khoác trên người choàng lên người cô, tay kia lại nắm lấy cây ô trong tay cô, tay kia mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Trì Vị Ương nhìn thấy anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi, như vậy không lạnh mới là lạ, giống như ghét bỏ áo anh: “Tôi không cần, áo khoác của anh ướt rồi, tự anh mặc vào đi.”

Bàn tay to lớn của Phó Dật Trần nhấn một cái, không nói một lời liền nhét cô vào trong xe. Sau đó lại quay đầu nhìn Hạ Tinh Thần: “Lên xe đi, tôi đưa hai người về.”

“Vậy tôi không khách khí làm bóng đèn nữa.” Hạ Tinh Thần cười cảm kích chui vào trong xe. Vừa ngồi vào, hơi ấm làm cho cô cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Vừa nhìn xung quanh lại phát hiện Trì Vị Ương đang lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho Phó Dật Trần để anh lau nước.

Ngoài miệng thì nói không cần nhưng lại không nhịn được hành động nhỏ.

Hạ Tinh Thần đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Cô cầm điện thoại ra xem, là lái xe Ngô gọi tới, có lẽ là Đại Bạch đã về nhà.

Nhưng mà điện thoại vừa đưa đến bên tai lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Anh Ngô vang lên.

“Hạ tiểu thư không hay rồi.”

“Xảy ra chuyện gì ?”

“Không thấy Tiểu thiếu gia đâu nữa. “

Trong lòng Hạ Tinh Thần lộp bộp, mặt mũi trắng bệch: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Hôm nay tôi tới đón thì giáo viên nói tiểu thiếu gia đã được đón đi rồi. Hiện tại tôi đang ở cục cảnh sát Thành Tây xem camera theo dõi, cô nhanh qua đây đi.”

Nghe anh Ngô nói xong, cả người Hạ Tinh Thần đều rối loạn. Trong đầu cô theo bản năng nghĩ tới chuyện bắt cóc. Lần trước lúc Tống Duy Nhất bắt cóc cô, thủ đoạn cực kì thô bạo và đê tiện. Hiện tại Tống gia vừa rớt đài, có lẽ là phát hiện sự tồn tại của con trai cho nên mới trả đũa, càng nghĩ càng sợ, bàn tay cầm điện thoại hơi run lên.

Trì Vị Ương quay đầu nhìn liền thấy bộ dạng thất thường của cô cho nên lo lắng nói: “Tinh Thần, sao thế?”

Hạ Tinh Thần vốn định nhờ Phó Dật Trần đưa cô tới cục cảnh sát nhưng mà vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tình hình giao thông không được tốt cho nên càng không nghĩ tới chuyện quay đầu xe.

Căn bản cô không có thời gian để chờ lâu, đối với cô mà nói một giây cũng đủ thể giày vò rồi.

“Vị Ương, bác sĩ Phó, hai người về nhà rước đi, tôi còn có chút việc nên xuống xe trước.” Cô vừa ói xong, không đợi người ta bản ứng lại đã nắm cái túi đẩy cửa xe vọt vào trong mưa.

“Tinh Thần, Hạ Tinh Thần, cậu điên rồi.” Trì Vị Ương xuống xe nhưng mạ cô đã vọt vào trong đoàn xe nên hoàn toàn không nghe thấy: “Ô cũng không bật đã chạy mất, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đây.=?”

Căn bản Hạ Tinh không quan tâm có lạnh hay không, hạt mưa nhỏ như mang theo lưỡi dao quét vào mặt nhưng bọn họ không có cách nào cảm nhận được.

Chỉ là giống như điên vọt vào ngõ tắt để đón xe máy.

“Lái xe, anh mau đưa tôi tới cục cảnh sát huyện Thành Tây.” Khó khăn lắm mới gọi được một xe, cô không để ý tới nguy hiểm mà đứng giữa đường chặn xe.

Người lái xe máy nghe xong bị giật mình, vừa định mở miệng mắng chửi người nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt như gặp quỷ liền thu hồi lại: “Mưa lớn như vậy, đường lại tắc như vậy mà tôi chỉ có một chiếc áo mưa mà thôi.”

“Tôi không cần mặc áo mưa, tôi không sợ lạnh.” Hạ Tinh Thần nói xong liền leo lên xe máy. Cả người cô ướt đẫm, muốn bao nhiều chật vật thì có bấy nhiêu. Nói xong cũng không sợ lạnh nhưng cả người lại phát run.

“Cô không sợ lạnh nhưng mà trong xe không thể đi vào lúc này.”

“Tiền bạc tôi sẽ lo, nếu lái xe đi thì có đòi bao nhiêu tôi cũng cho.” Hạ Tinh Thần nói xong liền lấy một tập tiền lẻ tổng cộng có mấy ngàn trực tiếp nhét vào trong tay đối phương: “nếu số tiền này không đủ thì tôi lại đưa thêm.”

Tiền đã cho rồi mà còn đủ để mua một chiếc xe máy, người lái xe không từ chối mà thấy mình như gặp bà điên.

“Vậy thì cô ngồi yên nhé.” Một chân giẫm phanh. xe máy bay thẳng ra ngoài.”

Hạ Tinh Thần ngồi đó, mưa ban ngày như dao găm thổi qua, cô nghĩ tới Hạ Đại Bạch thì nước mắt lại tuôn rơi, theo làn gió cuốn vào trong cơn mưa.

Ngay lúc cô tới cục cảnh sát, mọi người ở cục và cả anh Ngô bị dọa sợ không nhẹ.

Cả người cô vì lạnh mà tái xanh, cả người run rẩy, quần áo trên người cũng đã bị ướt.

“Nhanh chân đi hong khô mình đi, cứ tiếp tục như thế liền đông lạnh mọi người mất.” Có người cảnh sát có ý tốt nói.

Hạ Tinh Thần hoàn toàn không nghe lọt, không tới vài bước đã tới trước mặt Anh Ngô: “Như thế nào rồi? Có nhìn thấy con trai tôi đâu không?”

Vừa hỏi liền hỏi tận ba vấn đề, hốc mắt lóe lên nước mắt.

Anh Ngô nhìn bộ dạng này của cô cũng không đành lòng phát sinh áy này: “Cô đừng khẩn trương, dều do hôm nay tôi tới đón muộn.”

“Anh đã nói chuyện này cho ba của Đại Bạch chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi anh Ngô.

Anh Ngô cúi đầu: “Vừa gọi điện thoại cho trợ lý Lãnh, là thư kí nghe máy, nói là hiện tại Tổng thống đang tiếp khách nước ngoài cho nên tôi không dám nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.