Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thật ra trong lòng Hạ Tinh Thần uất ức, mặt vùi vào ngực anh, nói không nên lời. Bạch Dạ Kình tràm giọng nói: “Ngày mai anh sẽ đích thân đón con về. Anh đảm bảo với em, chỉ cần em không muốn giao đứa nhỏ, không ai dám cướp đi đứa nhỏ của em, bao gồm cả ba mẹ anh.”
Câu cuối cùng kia, trịnh trọng mạnh mẽ.
Nghe đảm bảo của anh, cô không lên tiếng nữa.
Lão phu nhân dỗ Hạ Đại Bạch ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, vẻ mặt ngủ nây thơ, chỉ cảm thấy trái tim cũng hòa tan thành nước, thấy thế nào cũng không thể nào giao đứa nhỏ này lại cho Hạ Tinh Thần.
“Cháu trai nhỏ đã ngủ, bà còn nhìn. Đi ra, cẩn thận đánh thức nó.” Bạch lão gia kêu bà, thanh âm nhẹ nhàng.
“Suỵt!” Lão phu nhân trừng ông, vừa đứng dậy vừa thấp giọng nói: “Ông nhỏ giọng một chút.”
Tắt đèn, đóng cửa phòng ngủ, lão phu nhân và lão gia cùng trở về phòng ngủ của mình. Lão gia đeo cặp mắt kính, cầm một quyển sách thật dày lật, chọn tên cho cháu trai nhỏ. Lão phu nhân đắp mặt nạ, từ trong gương nhìn lão gia đang nghiêm túc ghi chép, lo lắng hỏi: “Ông nói, Lan Diệp sẽ tiếp nhận cháu trai bảo bối này của chúng ta sao?”
“Người Lan gia yêu cầu bây giờ kết hôn, nếu không tiếp nhận, vậy coi như xong.”
“Ừ, không chấp nhận cũng được đi, nhưng chúng ta không thể để cho cháu trai bảo bối bị uất ức.” Lão phu nhân nhắc đến cháu trai, vẻ mặt cũng ôn nhu hơn nhiều. Đắp mặt nạ đi đến bên cạnh lão gia: “Lão gia, tôi thấy chúng ta hãy giữ đứa nhỏ này bên người, đừng trả về nữa, dù sao chúng ta đã đưa 1000 vạn, đứa nhỏ này chính là cháu trai của chúng ta, trả về đó cho hai mẹ con họ dạy bậy nữa.”
Thật ra lão gia cũng không nỡ giao cháu trai bảo bối cho người khác, dù sao người phụ nữ kia cũng là người ngoài. Nhưng cứ cướp đi như vậy, tóm lại hơi giống bọn cướp.
“Cái gọi là tiên lễ hậu binh*. Lần này, chúng ta đã cho cô ta chuẩn bị tâm tư. Chờ thêm hai ngày, hẹn cô ta ra, nói chuyện cháu trai. Dù sao cô ta cũng là một người ngoài, sau này quyền nuôi dưỡng chỉ có thể thuộc về chúng ta. Còn quyền thăm con…” Lão gia cau mày: “Cái đó thương lượng lại.”
(*) Tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục, sau đó đó mới dùng đến áp lực.
“Được, tiên lễ hậu binh thì tiên lễ hậu binh. Dù sao tôi cũng có quyền nuôi dưỡng cháu trai bảo bối của tôi, ngay cả Dạ Kình cũng không được phép giành với tôi.”
Bên kia, Hạ Tinh Thần gọi điện thoại cho mẹ, nói tối nay cô và Đại Bạch sẽ không về nhà, sau đó nằm lên giường.
Bạch Dạ Kình nằm bên cạnh cô. Cô đưa lưng về phía anh. Anh cau mày kéo cô, nhưng cô cũng bướng bỉnh, cho dù xoay người lại, mắt cũng nhắm chặt, không chịu nhìn anh.
“Em đang tức giận ai?” Bạch Dạ Kình nâng mặt cô lên.
Cô cắn môi, xoay mặt đi.
“Giận ba mẹ anh, hay là giận anh?” Anh hỏi.
Hạ Tinh Thần khổ sở không nói. Nói là tức giận, không bằng nói là sợ. Trước kia cô cảm thấy chỉ cần anh không mang đứa nhỏ đi, đứa nhỏ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, nhưng hôm nay sau việc kia, cô mới phát hiện, mình thật sự rất ngây thơ.
Ông bà nội đứa nhỏ, ba mẹ của anh, đều không quan tâm đến cảm nhận của cô.
Hơn nữa, một khi bọn họ kiên quyết muốn chiếm đứa nhỏ làm của riêng, sức lực của cô thật ra nhỏ nhặt không đáng kể. Người có thể giúp đỡ, chỉ có người đàn ông bên cạnh này.
“Em có thể cầu xin anh một chuyện không?”
Cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn anh. Trong ánh mắt chứa khẩn cầu.
Anh ngước mắt đối diện với mắ tcô, có thể thấy buồn bã và gợn sóng trong mắt cô, môi mỏng mấp máy: “Em nói đi.”
“Nếu sau này có một ngày anh cưới phụ nữ khác, nhất định không được để cho giống ba mẹ anh hôm nay, không nói tiếng nào liền mang con đi.” Cô sợ, sợ đến lúc đó cô không thể cầu anh nữa, thì thật là kêu trời không thấu, gọi đất không đáp.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt trầm xuống: “Hạ Tinh Thần, câu vừa nói, nói lại lần nữa.”
Ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo. Mi tâm nhíu lại có dấu vết lạnh lẽo.
Cô biết anh đang tức giận, cô nhớ đến buổi tối nhìn thấy vị Lan tiểu thư kia, người phụ nữ đó có thể tiến vào nhà anh dễ như trở bàn tay, người phụ nữ kia cùng một thế giới với anh, lông mi cô khẽ run: “Thật ra chúng ta đều biết, bây giờ chúng ta ngủ chung, cái gì cũng từng làm, nhưng vậy cũng không có nghĩa giữa chúng ta sẽ có tương lai.”
Thật ra anh không nói thì cô cũng biết thái độ của ba mẹ anh đối với cô. Rất hiển nhiên, bọn họ chỉ muốn đứa nhỏ, không hề nghĩ đến muốn người mẹ này vào cửa Bạch gia. Tự ái của cô cũng không thể đi khẩn cầu cái gì, chuyện mẹ dựa vào con cái được quý trọng, cô càng không muốn.
Hô hấp của Bạch Dạ Kình căng thẳng, rất nặng. Lời nói của cô rất lý trí. Trên thế giới này, nếu mỗi tình yêu đều có kết quả, cũng sẽ không có chia tay. Huống chi, kết hôn còn có ly dị.
Nhưng, cô lý trí và thanh tỉnh như vậy lại khiến tim anh khó chịu.
Vị trí bên cạnh động đậy, vén chăn lên, anh đứng dậy xuống giường, sau đó, sãi bước đi ra ngoài. Cửa ‘ầm’ một tiếng, thanh âm bực bội vang lên, trong ban đêm cực kỳ rõ ràng. Giống như đập vào ngực cô, khiến trong lòng cô vô cùng bực bội.
Anh vừa đi, tựa như mang nhiệt độ cả căn phòng đi theo vậy. Cô ngẩng đầu ngây người nhìn cánh cửa kia hồi lâu, cuối cùng, thu hồi tầm mắt, nằm xuống lần nữa. Thân thể rất lạnh, cô kéo chăn quấn lấy mình, quấn thật chặt.
Trong đầu vẫn là câu nói lạnh như băng kia: “Cô ấy rất có thể sẽ là Tổng thống phu nhân tương lai, xe cô ấy cũng dám cản, không muốn sống nữa sao?”
Hôm sau.
Sáng sớm, trời quang mây tạnh. Tối qua mưa to gió lớn làm cho tòa thành thị này thêm buồn tẻ, dù là ánh nắng sáng sớm cũng không thể phất đi những khói mù kia.
Cô thức dậy, nhìn mình trong gương, cả người rất khó nhìn. Hai mắt sưng vù, trên mặt có mấy vết thương nho nhỏ, mặc dù đã được xử lý, nhưng vẫn rất rõ ràng. Đồng nghiệp Tiêu Hâm gọi điện thoại đến: “Hạ Tinh Thần, còn 3 tiếng nữa sẽ đến sân bay, cô mang đủ giấy tờ, đừng đến trễ.”
Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhớ đến chuyện hôm nay đi công tác nước Y. Xem giờ, đúng là không thể trễ nãi hơn.
Cô rửa mặt, thay quần áo xuống lầu.
“Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.” Người giúp việc thấy cô, rối rít chào hỏi. Quản gia xa xa cúi người: “Hạ tiểu thư, chào buổi sáng, thân thể đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cảm ơn, đã tốt hơn nhiều.” Cô miễn cưỡng cong môi, thật ra cả người vẫn mệt mỏi không có sức. Hôm qua quá lạnh, thân thể còn chưa lấy lại sức.