Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần thu dọn xong đồ đạc, khi đi ra khỏi phòng, ba cũng đã đi rồi. Mẹ ngồi trên sô pha, yên lặng gấp quần áo, mái tóc xõa xuống, che nửa gương mặt, những vẫn có thể thấy được lờ mờ có chút buồn phiền.
“Mẹ!”
Trầm Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn cô, sự suy sụp trên gương mặt vẫn chưa kịp tan biến, chỉ nói: “Chỗ bị đau của Dạ Kình đã xử lí xong chưa?”
“Con chỉ làm cho anh ấy một chút, anh ấy có đội ngũ bác sĩ riêng, nên cũng không phải là vấn đề...”
“Vậy thì tốt rồi!” Trầm Mẫn nói: “Cậu ấy đâu? Con cầm áo sơ mi của cậu ấy ra đây, mẹ giặt những vết máu kia cho cậu ấy, lát nữa mặc lại.”
“Anh ấy đã từ bên đó đi rồi!” Hạ Tinh Thần cố gắng nói một cách thoải mái, đặt thùng thuốc lại chỗ cũ. Trầm Mẫn ở phía sau nhìn cô: “Tinh Thần, hai người các con có phải là hục hặc cãi nhau gì rồi không?”
“... không có ạ!” Hạ Tinh Thần không muốn để mẹ lo lắng, lắc đầu, đổi sang chủ đề khác: “Sao ba không ngồi một lát, sao nhanh như thế đã đi rồi?”
“Nói hai câu, không có gì đáng nói, đương nhiên phải đi rồi!”
“Ba và mẹ nói chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì...” Trầm Mẫn đặt quần áo trở vào trong va li, dừng một lát, mới lên tiếng: “Gần đây ông ấy và Lý Linh Nhất đang làm thủ tục ly hôn. Nói là Lý Linh Nhất phạm vào lỗi sai không thể nào tha thứ, nhưng cụ thể là chuyện gì cũng không có nói với mẹ, mẹ cũng không hỏi.”
Trong lòng của Hạ Tinh Thần hiểu rõ. Sai lầm này, chỉ có thể liên quan đến việc kia của mình. Mẹ không biết là tốt nhất.
“Mẹ, con mua áo bông cho mẹ, mẹ về quê mặc. Vào mỗi dịp cuối tuần con sẽ về thăm mẹ!”
“Đi một chuyến rất vất vả, hơn nữa, cũng lập tức đến mùa đông rồi, mùa đông ở quê tay chân tê cóng, con ở bên này nhớ mẹ là được rồi. Đúng rồi, cái này...”
Trầm Mẫn lấy chiếc hộp gấm đưa cho cô. Hạ Tinh Thần nhận lấy, không ngờ là chiếc trâm ngọc. Hình như, lại nhớ đến ngày đó ở Lương Thành. Nhớ đến việc anh ngồi xe mấy tiếng đồng hồ để đi Lương Thành tìm cô, nhớ đến việc anh vì cuộc gọi đó của cô, ngay cả buồn ngủ cũng không ngủ mà mệt mỏi, vất vả chạy đến bệnh viện...
Trái tim, bị siết chặt.
Tất cả những điều kia, dường như chỉ vừa phát sinh vào ngày hôm qua...
Nhưng, bây giờ nghĩ đến, tất cả mọi thứ, dường như đã cách rất xa...
“Mặc dù mẹ không hỏi con, nhưng mẹ cũng có thể nhìn ra, giữa con và Dạ Kình đang hờn dỗi. Hai người các con có lời gì thì cứ nói ra, đừng có hờn dỗi ở trong lòng như vậy. Biết chưa?” Trầm Mẫn chỉ ngón tay vào cây trâm ngọc: “Món đồ này mẹ giữ lại cho con, về sau là con giữ cho Đại Bạch, những thứ này đều là của các con.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, không hề từ chối.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Mẹ, có phải mẹ của anh ấy đã từng đến tìm mẹ không?”
“Mẹ của ai?”
“Bạch lão phu nhân. Con nghe giọng điệu của bà, dường như đã từng đến gặp mẹ. Nhưng, không biết là trong này có phải đã có hiểu lầm gì không...” nhớ đến lời nói của Bạch lão phu nhân lúc trước, mỗi câu mỗi chữ đều đầy ý chê bai. Cho dù là đối xử với mình, hay là đối xử với mẹ. Theo lý mà nói, không nên như thế mới phải.
Trầm Mẫn lắc đầu: “Chưa từng gặp phu nhân nào cả. Con cũng biết. Sức khỏe của mẹ không tốt, bình thường cũng chỉ cùng con đi dạo ở chợ một chút. Trong nhà này, khi con không có ở đây, cũng chỉ có đi cùng với Vị Ương.”
“Không có sao?” trong lòng của Hạ Tinh Thần càng khó hiểu.
“Mẹ của cậu ấy tìm mẹ làm gì?” Trầm Mẫn lo lắng hỏi.
Hạ Tinh Thần bình tĩnh lại, lắc đầu: “Cũng không có gì....chỉ là, nói là muốn gặp mặt con, nói chuyện về thằng bé với con. Giọng điệu ở trong điện thoại, có lẽ...bọn họ muộn quyền nuôi dưỡng thằng bé...”
Trầm Mẫn thở dài: “Bọn họ có quyền có thế, có phải là xem thường thân phận của con không?”
Sợ mẹ khó chịu, Hạ Tinh Thần cố gắng nở nụ cười ung dung: “Mẹ đừng nghĩ lung tung. Xuất thân của con có cái gì để bị xem thường? Mẹ của con là giáo sư thực vật học, ba con còn là thị trưởng.”
Trầm Mẫn sờ mặt cô, khẽ lẩm nhẩm: “Lúc đầu ở trong bệnh viện, nếu gặp được người có gia thế tốt hơn mẹ thì tốt hơn rồi...”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Hạ Tinh Thần không nghe rõ lời của mẹ. Trầm Mẫn lắc đầu, sự phức tạp và chập chờn trong ánh mắt lập tức mất đi, chỉ cười cười: “Không có gì, mẹ chỉ xúc động chút thôi!”
... ...
Buổi chiều, khi Hạ Tinh Thần xách va li xuống lầu, đã thấy Thụy Cương chờ ở dưới lầu.
“Hạ tiểu thư, phu nhân!” Thụy Cương tiến lên phía trước, thuận tay nhận lấy va li.
Hạ Tinh Thần kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
“Ngài tổng thống biết phu nhân phải rời khỏi, đã sớm bảo tôi đến đây chờ.”
Trong lòng của Hạ Tinh Thần chấn động. Anh giận dỗi rời đi như vậy, không ngờ...lại nhớ việc của mẹ. Cũng phải, vì mẹ là bà ngoại của con...
“Cậu ấy vẫn luôn có lòng như vậy!” Trầm Mẫn thấy trong lòng con gái nặng nề tâm sự, cảm thán.
Cô cười, không nói gì. Thụy Cương đã xách va li lên xe, kéo cửa xe, nói: “Hạ tiểu thư, phu nhân, mời lên xe!”
... ...
Từ sau khi mẹ rời khỏi, Hạ Tinh Thần cảm thấy cuộc sống của mình lập tức trở nên cô đơn.
Ban đêm, một mình ngồi trong phòng khách, ngẩn người nhìn về một phía, trong lòng trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Đêm đó, cô đổi lại ga trải giường mới trong phòng của Bạch Dạ Kình. Anh thích sạch sẽ, nhưng...thực ra trong lòng cô cũng hiểu rõ, mình làm những việc này cũng chỉ là uổng công vô ích.
Căn nhà này...
Có thể, anh cũng sẽ không đến nữa.
Hạ Tinh Thần co người ngủ trên sô pha. Nửa đêm, bị lạnh cóng mà tỉnh lại, mới bò trở lại giường của mình.
Hôm sau.
Ăn sáng xong, vội vàng ra ngoài. Ra đến trước cửa, nghĩ gì đó, lại lấy ra hộp thuốc ngoài da từ trong thùng thuốc ra, bỏ vào túi của mình.
Nhưng, sáng sớm khi kéo quốc kỳ cũng không gặp được tổng thống, không biết có phải là hôm nay anh không đến văn phòng hay không? Hạ Tinh Thần đặt hộp thuốc lên bàn, thỉnh thoảng ngẩn người ra. Không biết vết thương trên lưng anh thế nào rồi.
Khi đến trưa, trong phòng ăn lại gặp được Lãnh Phi. Sau khi lấy cơm xong, cô cầm dĩa đi thẳng đến ngồi trước mặt của Lãnh Phi.
“Hạ tiểu thư!” Lãnh Phi mỉm cười chào hỏi cô.
“...Hôm nay, anh ấy không đến văn phòng sao?” cô khẽ hỏi.
“Cô hỏi Ngài tổng thống sao?”
Hạ Tinh Thần gật đầu.
Lãnh Phi nhìn đồng hồ: “Một tiếng nữa chắc sẽ đến. Hạ tiểu thư tìm Ngài tổng thống có việc sao?”
“Thực ra cũng không có gì...” Hạ Tinh Thần lấy một muỗng cơm, nhai thật chậm, nghĩ một hồi, mới lên tiếng hỏi: “Hôm qua anh ấy có đến tìm bác sĩ Phó không?”
“Tìm bác sĩ Phó?” Lãnh Phi có chút khó hiểu, khi hiểu ra, lại vội vàng hỏi: “Ngài tổng thống không thoải mái sao?”
Xem ra, anh thật sự cũng mặc kệ vết thương của mình. Hạ Tinh Thần lấy hộp thuốc từ trong túi ra, đặt trước mặt Lãnh Phi: “Phiền anh giúp tôi đưa cho anh ấy!”
Lãnh Phi nhìn xuống, là thuốc thoa ngoài da.
“Hạ tiểu thư không tự mình đưa cho Ngài tổng thống sao?”
“Cũng không cần đâu!” Hạ Tinh Thần nhớ đến ngày hôm qua, anh giận dữ mà lên án mình trêu chọc anh, lại bổ sung thêm một câu: “Anh cứ nói là do anh chuẩn bị nhé!”
Lãnh Phi ngơ ngác, vậy thì Ngài tổng thống cũng có thể tin lời nói dối của cậu.
Chương 258:Tình yêu chân chính (8).
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cũng không cần đâu!” Hạ Tinh Thần nhớ đến ngày hôm qua, anh giận dữ mà lên án mình trêu chọc anh, lại bổ sung thêm một câu: “Anh cứ nói là do anh chuẩn bị nhé!”
Lãnh Phi ngơ ngác, vậy thì Ngài tổng thống cũng có thể tin lời nói dối của cậu.
Lúc chiều, tổng thống vừa xuất hiện trong phòng làm việc, Lãnh Phi lập tức bị gọi vào.
“Qua mấy ngày nữa, chú của tôi sẽ ra tù.” Bạch Dạ Kình vừa nói, vừa cởi áo khoác ra, tiện tay đặt lên một bên ghế sô pha, hỏi: “Lần trước bảo cậu đi điều tra con gái của phu nhân Lan Đình, bây giờ đã có manh mối chưa?”
“Đã có manh mối. Chắc là không bao lâu nữa, sẽ có được tin tức chính xác.”
“Cho nên...em gái họ của tôi vẫn còn sống?”
“Tạm thời tin tức có được là đã được người khác nhận nuôi, còn việc nhiều năm như vậy không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, về điều này, tạm thời không thể kết luận!”
Bạch Dạ Kình gật đầu, ngồi xuống trước bàn làm việc, đan hai tay vào nhau, chống lên mặt bàn: “Bảo người điều tra việc này cố gắng hết sức! Tôi hi vọng có thể cho chú tôi một sự kinh ngạc, cũng coi như là an ủi ông ấy.”
“Vâng, tôi sẽ truyền lệnh xuống!” Lãnh Phi đáp lời, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, dừng bước chân lại: “Đúng rồi, thưa Ngài, Ngài bị thương ở đâu sao?”
Lãnh Phi cầm hộp thuốc xoa ngoài da đặt vào lòng bàn tay của Ngài tiểu thư.
Bạch Dạ Kình nhìn xuống, anh mắt có chút sâu xa. Quay đầu nhìn Lãnh Phi: “Ai đưa đến đây?”
“Trưa nay khi ăn cơm, Hạ tiểu thư bảo tôi đem lên. Nhưng, ý của cô ấy là bảo tôi đừng nói cho Ngài biết là cô ấy đưa cho.” Lãnh Phi nói thẳng toàn ra toàn bộ, không hề có một chút ý định muốn che giấu.
Bạch Dạ Kình do dự một hồi, ánh mắt dừng lại rất lâu trên hộp thuốc thoa ngoài da, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, chỉ khoác tay: “Đi ra ngoài đi!”
... ...
Khi Hạ Tinh Thần đang cố gắng làm việc, điện thoại trên bàn lại vang lên. Cô vừa vùi đầu tập trung dịch tài liệu, vừa nhận điện thoại, giọng nói trở nên công việc hóa nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin chào, đây là văn phòng tổng thống, xin hỏi là nơi nào vậy ạ?”
“Lên đây!”
Bên kia điện thoại, chỉ có hai chữ đơn giản. Giọng nói lại quá quen thuộc. Hạ Tinh Thần ngơ ngác, còn muốn hỏi gì đó, nhưng, bên kia đã tắt điện thoại rồi.
Con người này!
Lời nói mãi mãi đơn giản dứt khoát như thế!
Cô bất mãn mà lẩm bẩm, tắt điện thoại, chỉnh sửa lại quần áo, ngoan ngoãn đi thang máy lên lầu.
Hạ Tinh Thần lên lầu, vẫn như cũ, gật đầu chào hỏi tất cả mọi người. Nữ thư ký trong phòng thư ký của anh đã tiến lên nghênh đón: “Hạ tiểu thư, mời đi theo tôi!”
Hạ tiểu thư gật đầu, đi theo cô ấy về phía phòng làm việc của tổng thống. Thư ký nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nghe được giọng của anh, mới nói: “Thưa Ngài tổng thống, Hạ tiểu thư đã đến!”
“Vào đi!”
Thư ký đẩy cửa ra, dùng tay ra hiệu thay cho chữ mời “Mời” với Hạ Tinh Thần.
Cô từ từ đi vào, đem cánh cửa vừa dày vừa nặng, khép lại nhẹ nhàng. Bạch Dạ Kình bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, xem tài liệu. Cửa sổ sát sàn không hề có một hạt bụi, nắng ấm chiều đông xuyên qua lớp cửa kính rọi vào trong, toàn thân của anh được phủ một màu vàng chói mắt.
Hạ Tinh Thần không dám nhìn lâu, có vài người, trời sinh đã có sức quyến rũ như vậy, cho dù không cần làm gì, chỉ cần yên lặng ngồi yên một chỗ, cũng có thể dễ dàng khiến cho người khác không thể dời tầm mắt đi, cô cúi người chào hỏi: “Thưa Ngài tổng thống, anh tìm em có việc gì sao?”
“Đây là có ý gì?” Bạch Dạ Kình cũng không nhìn cô, chỉ liếc mắt lên, ánh mắt của anh dừng trên hộp thuốc thoa ngoài da đặt trên bàn trà.
Hạ Tinh Thần vừa thấy, đã hiểu rõ. Xem ra, là Lãnh Phi không giấu được, hoặc là căn bản là không có giấu giúp cô.
Đã như vậy, cô cũng dứt khoát thừa nhận: “Lưng của anh có vết thương, em nghe Lãnh Phi nói, anh cũng không có đi khám bác sĩ. Cho nên, tạm thời mua cho anh cái này!”
Là tạm thời mua sao?
Đương nhiên là cô nói dối rồi. Thật ra hôm qua khi ra ngoài đi dạo, gặp tiệm thuốc, theo bản năng mà đi vào. Đợi khi đi ra, trong tay đã có thêm hộp thuốc thoa ngoài da. Có lúc, một việc, trong lòng bận tâm quá lâu, tự nhiên sẽ trở thành một chuyện trong tiềm thức.
Bạch Dạ Kình đặt tài liệu trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sáng như ngọn đuốc mà nhìn cô: “Không phải rất ghét anh sao? Nếu đã ghét anh như vậy, tại sao còn muốn mua cái này cho anh?”
Tim của anh bị siết chặt, chăm chú nhìn cô.
Không rõ trong lòng đang trông mong câu trả lời của cô là gì. Ít nhất, anh biết, vừa rồi khi nhìn thấy hộp thuốc thoa ngoài da này, anh cảm thấy vết thương tối qua rất đáng giá.
Hạ Tinh Thần cũng không biết suy nghĩ trong lòng của anh vào lúc này, chỉ lo lắng anh lại nổi giận với mình như lần trước, vội vàng giải thích: “Anh không nên hiểu lầm, em cũng không có “Trêu chọc” như ý của anh...”
Cô nhấp môi mới tiếp tục nói: “Dù sao anh cũng là vì em nên mới bị thương, nếu lại bởi vì em mà vết thương bị nhiễm trùng, trong lòng của em sẽ áy náy. Cho nên, mới chuẩn bị loại thuốc này.”
Cho nên, cô đến tặng thuốc cho mình, vỏn vẹn chỉ vì áy náy? Mà không phải là sự quan tâm!
Sự thất vọng không rõ ràng, đánh úp vào trong lòng. Câu trả lời này, anh khá không hài lòng!
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, nhìn chăm chú đến mức da đầu của Hạ Tinh Thần cũng có chút ngứa ran, hơi không hiểu ý của anh.
Khi đang cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, chỉ nghe thấy anh lên tiếng: “Chỉ là bởi vì, áy náy không dứt?”
Bốn chữ cuối cùng của anh, nhấn mạnh.
Hạ Tinh Thần không lên tiếng.
Bây giờ Bạch Dạ Kình nhìn được, sự im lặng của cô, chính là sự thừa nhận!
Vẻ mặt cứng đờ, tay của anh, nhét vào trong túi.
“Nếu đã như thế, sau này không có việc gì quan trọng, hi vọng Hạ tiểu thư với tôi, và người của tôi cũng giữ một khoảng cách.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh lẽo không hề có chút độ ấm nào: “Thật sự không muốn để cho người khác hiểu lầm, thì đừng làm những việc khiến cho người khác hiểu lầm.”
Sự chán ghét từ tận đáy lòng của anh, mỗi hành động nhỏ của cô đều kéo theo trái tim anh phấn khởi lên, lại bị cô phá vỡ đi cảm giác!
Cô lập tức ngơ ngác.
Cho nên...
Ý trong lời nói của anh là...muốn cô rời khỏi anh thật xa, vứt hết mọi quan hệ với anh, phải không?
... ...
Hạ Tinh Thần không biết làm sao mình có thể từ trong văn phòng làm việc của tổng thống đi ra, khi định thần lại, người đã đến cửa.
Cố kiềm cả người đứng ở đó, hít một hơi thật dài, nhưng, trước ngực vẫn khó chịu, giống như có người nhét cây bông vào.
Lãnh Phi vừa mới từ trong phòng thư ký đi ra, sắc mặt đau buồn của cô, rơi vào trong mắt của anh ta, anh lo lắng lên tiếng hỏi: “Hạ tiểu thư, không sao chứ?”
Cô bình tĩnh lại. Nở một nụ cười: “Không sao, tôi đi xuống trước!”
Nụ cười trên mặt, vô cùng gượng gạo.
Lãnh Phi có thể nhìn ra. Thở dài. Hai ngày nay, sao cảm thấy tâm trạng của người trên toàn thế giới đều tệ hại như thế?
“Tôi đưa cô xuống!” Lãnh Phi đưa tay thay cho từ “Mời!”. Hạ Tinh Thần gật đầu, yên lặng đi về phía trước.
Trong văn phòng làm việc.
Bạch Dạ Kình ngồi ở đó, châm điếu thuốc, hút một hơi, lại dập tắt. Trong lòng, buồn phiền.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào hộp thuốc thoa ngoài da, trong đầu lại xuất hiện vẻ mặt đau thương cuối cùng lúc cô rời đi, trong lòng có cảm giác đau đớn.
Cô thật sự rất được! Rõ ràng là cô kích thích anh, vứt anh đi trước, sau lại quay đầu lại, giống như là anh đã ức hiếp cô, làm tổn thương cô vậy?