Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc đầu, Hạ Đại Bạch có vẻ rất khó chịu với Dư Trạch Nam, trên quyển sổ ghi chú nho nhỏ đã xuất hiện rất nhiều dấu ‘-‘, cảm giác giống như cậu đang bới lông tìm vết vậy. Ví dụ như, mua nước chậm 20 giây, -20; nhìn lén những người phụ nữ khác, -30;
Dư Trạch Nam lớn tiếng kêu oan, nói là nhìn phụ nữ, nhưng thật ra chỉ là vô tình lướt qua mà thôi.
Nhưng tay nhỏ của Hạ Đại Bạch vẫn thẳng tay hạ bút rồi giấu sổ nhỏ ra sau lưng, không chịu chữa lại cho anh. Tóm lại, trước khi vào phòng triển lãm, anh đã bị âm 100 điểm.
Hạ Tinh Thần để hai người bọn họ tùy ý náo loạn với nhau, căn bản là không định phản ứng lại bọn họ. Có kẻ dở hơi chịu chơi đùa cùng Hạ Đại Bạch, vượt qua mấy ngày cuối tuần này, cô không cảm thấy có cái gì không tốt cả.
Kết quả, không nghĩ tới vừa vào phòng triển lãm, hình ảnh tấp nập người ra người vào bên trong đó, đã khiến cho Hạ Đại Bạch bị kinh động. Cậu dựa người vào bên cạnh Dư Trạch Nam theo tiền thức.
Dư Trạch Nam cười nhạo cậu, cậu tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, định lấy quyển sổ ra cho anh âm 1000 điểm, nhưng mà, không đợi cậu móc bút ra, thì thân hình nho nhỏ đã được một đôi tay rắn chắc nâng lên, Dư Trạch Nam nâng cậu lên trên cổ mình ngồi.
“Như thế nào? Bây giờ không sợ nữa chứ?”
Hạ Đại Bạch rất là hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn không thể che giấu được nụ cười. Nhưng mà, vừa nghe thấy anh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại nhăn nhó: “Ai nói là cháu sợ? Cháu chỉ không thích nhiều người mà thôi!”
Dư Trạch Nam cũng không vạch trần cậu, chỉ mỉm cười tiến về phía trước: “Hài lòng với tầm nhìn chứ?”
“Hài lòng!” Cậu bé ngạo kiều hất cằm nhỏ lên, đột nhiên thấy ở nơi xa xa kia có tượng điêu khắc bằng của trẻ em, lập tức không kềm chế được, tay nhỏ hưng phấn vỗ võ bả vai của anh: “Mau! Tiểu Nam tử, qua bên kia!”
“Đại bảo, phải gọi là chú.” Hạ Tinh Thần uốn nắn cậu.
“Không có chuyện gì, chúng ta là anh em, không cần phải gọi là chú.” Dư Trạch Nam ra vẻ rất tùy ý.
“ Được. Người anh em này, tôi sẽ trả tiền!” Hạ Đại Bạch dùng tay vỗ vỗ ngực nhỏ, làm ra dáng vẻ nghĩa bạc vân thiên(*). Trời ạ! Không biết là cậu đã học được cái điệu bộ này ở đâu vậy.
(*)义薄云天 - Nghĩa Bạc Vân Thiên
义 - Nghĩa : là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa ...
薄 - Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp.
云天 - Vân Thiên : mây trời.
Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Tiếng Việt hơi khó dịch, có một câu hơi tương tự là “Nghĩa Khí ngút trời“.
(Nguồn: Tangthuvien.vn)
Dư Trạch Nam mang cậu xông vào đám người, vừa sải bước đi, vừa nói với cậu: “Chúng ta đều là anh em, cháu có thể cho chú nhiều điểm hơn được không?”
“Nói thật, chú quả thật rất tốt.” hai cái tay nhỏ bé của Hạ Đại Bạch nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai của anh, vừa lầm bầm: “Ba cháu sẽ không cho cháu cưỡi lên cổ.”
“Còn phải nói…. hành động này của chú có được cộng 100 điểm không?”
“Đủ. Nhưng mà...” Hạ Đại Bạch thành thật nói: “Cháu không thể để cho chú yêu đương với đại Bảo được... Đại bảo là của ba cháu, cháu phải thay ba trông nom mẹ mới được. Tiểu Nam tử, chú cứ ngoan ngoãn làm anh em với cháu đi, đừng làm ba dượng của cháu, có được hay không?”
Nói thật, thật ra thì cậu rất thích 'Tiểu Nam tử ' này, nếu như chỉ là anh em mà thôi, thì rất thú vị à!
Dư Trạch Nam không đáp lại cậu. Chỉ hỏi: “Cháu há mồm ngậm miệng đều là ba cháu, vậy ba cháu là ai ?”
Cậu suýt chút nữa là bật thốt ra câu 'Ba cháu chính là tiểu Bạch à nha!'. Nhưng mà, lời vừa đến miệng nhỏ, thì cậu dừng lại: “Ba cháu chính là ba cháu. Nói với chú, chú cũng không biết.”
Dư Trạch Nam cảm thấy đứa nhỏ này hơn phân nửa là có liên quan đến mối tình đầu của cô ấy. Lúc ấy, khi xem tài liệu, năm năm trước, trong cuộc đời của cô, chỉ xuất hiện một người đàn ông duy nhất chính là cái người gọi là Hứa Nham' gì đó. Nghe nói, sau đó người đàn ông kia cũng đi cùng cô đến bệnh viện, tuy nhiên, cho đến bây giờ vẫn gần như không thể tìm ra những nhân viên y tế kia.
Dư Trạch Nam nói: “Sao ba cháu không tự mình bảo vệ cô ấy, còn phải để cho cháu tới bảo vệ, giống như cháu nói sao? Hơn nữa... Cháu cũng đã ra đời nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ ba cháu mới nhớ tới mẹ cháu, mấy năm qua anh ta đã làm gì?”
Hạ Đại Bạch bị một loạt câu hỏi của Dư Trạch Nam làm cho á khẩu không trả lời được. Cuối cùng, chỉ có thể dẩu cái miệng nhỏ: “... Bình thường ba rất bận rộn.”
Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng mà, rõ ràng là giọng nói của cậu đã nhỏ đi rất nhiều rồi.
... ... ... ...
Hòa lẫn với đám đông bên ngoài, Hạ Tinh Thần đứng xa xa nhìn một lớn một nhỏ kia, cô dần cảm thấy, bóng người của Dư Trạch Nam lại như đang biến thành bóng lưng quen thuộc kia.
Cô thở dài.
Cho tới bây giờ, Bạch Dạ Kình chưa từng đưa con đến mấy nơi vui chơi công cộng như thế này. Cô biết, thật ra thì Hạ Đại Bạch rất hâm mộ những bạn nhỏ có ba đưa đến khu vui chơi để chơi đùa, nhưng mà, với thân phận của anh thì điều này… không quá thực tế.
Cho nên...
Hoạt động gia đình được trường học tổ chức vào ngày mai, có lẽ, sẽ làm cho con thất vọng đi.
... ...
Chơi cả ngày, Hạ Đại Bạch chơi rất vui vẻ, lạnh đến mức lỗ mũi lỗ tai trở nên đỏ ửng, cậu cũng không cảm thấy lạnh. Cho đến khi ra triển lãm băng nghệ thuật, cậu vẫn còn cưỡi ở trên cổ Dư Trạch Nam, chưa thỏa mãn.
“Được rồi, xuống đi con.” Hạ Tinh Thần ôm vật nhỏ xuống.
Dư Trạch Nam vặn vặn cần cổ, nói: “Anh mang hai mẹ con đi ăn cơm. Lên xe.”
Hạ Tinh Thần liếc mắt nhìn Hạ Đại Bạch, muốn hỏi ý kiến của Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch gật đầu nhỏ: “ Được ạ, đi ăn cơm.”
“...” Hạ Tinh Thần đã nhìn ra, hai người này đã thật sự trở thành anh em.
... ... ... ... . . .
Bên kia.
Bạch Dạ Kình vừa mới làm việc xong, Lãnh Phi nói: “Tổng thống tiên sinh, buổi tối có hẹn với tiên sinh Lan Chiến ở ‘Thập An công quán'', bây giờ cũng đã đến giờ rồi.”
Anh gật đầu. Khom người chui vào bên trong xe.
Anh đang phải xử lý chuyện của chú ra tù, thủ tục cuối cùng phải qua tay của Lan Chiến, nên anh phải mời riêng ông ta dùng bữa.
... ... ... ...
Xe của Dư Trạch Nam lái thẳng đến 'Thập An công quán', Hạ Tinh Thần ôm con đi xuống. Xa xa, thấy một hàng xe quen thuộc đang đỗ ở đó, cô kẽ giật mình.
Hiển nhiên là Dư Trạch Nam cũng nhìn thấy.
“Xem ra, hôm nay có thể gặp được người quen ở đây rồi.”
“Nếu không, chúng ta đổi nơi khác đi?” Hạ Tinh Thần nói.
“Tại sao phải đổi?” Dư Trạch Nam ôm Hạ Đại Bạch ở trong tay, rồi tự mình bước vào Thập An công quán.
Dư Trạch Nam cũng là người có mặt mũi ở chỗ này. Anh vừa xuất hiện, ông chủ của Thập An công quán đã sớm ra đón: “Nhị thiếu gia, khách quý khách quý.”
Ánh mắt lướt qua Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch, trong bụng chỉ cho là tình nhân nhỏ và con riêng của Nhị thiếu gia, trong cái vòng này, đây cũng chẳng phải là chuyện lạ lùng gì, cho nên, ông ta cũng khẽ vuốt càm, coi như là chào hỏi với Hạ Tinh Thần.
“Không phải còn có khách quý hơn đến ‘Thập an’ của ông sao?”
“Ở lầu chót sao.” Ông chủ cười cười, thấp giọng nói: “Tổng thống tiên sinh hẹn gặp ba vợ tương lai, Lan tiểu thư cũng tới.”
Dư Trạch Nam nhíu mày, vô thức quay đầu liếc nhìn Hạ Tinh Thần. Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy căng thẳng. Hạ Đại Bạch đang nằm trong lòng của Dư Trạch Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã xụ xuống, cậu hỏi: “Ba vợ tương lai của Tổng thống tiên sinh là ai ?”
Cậu đang tức giận, cho nên, cũng không thèm đề thấp giọng nói.
Ông chủ bị cậu làm cho giật mình: “Suỵt! tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu nói nhỏ thôi mà.”
Hạ Đại Bạch lại nghiêng đầu nhìn Dư Trạch Nam: “Vừa nãy, ông ấy nói ba vợ của Tổng thống tiên sinh là ai ? Lan tiểu thư là ai?”
Dư Trạch Nam không trả lời, chỉ nói: “Hỏi mẹ cháu đi, cô ấy còn biết rõ hơn chú.”
Hạ Tinh Thần nói: “Nếu không, chúng ta đổi nơi khác ăn cơm tối đi.”
&