Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần liếc mắt xem thường. Người này căn bản không đứng đắn. Cũng khó trách tối qua lại nói lung tung như thế!
“Em cúp đây, anh ngủ đi.”
“Nói còn chưa rõ ràng, nói rõ ràng lại cúp. Em thật ra đã nói gì hả?”
“Nói đã gặp mẹ em.” Hạ Tinh Thần uống chén cháo: “Anh gặp mẹ em bao giờ, mẹ em còn nói chuyện với anh nữa?”
Dư Trạch Nam giật mình: “Hôm qua anh nói anh đã gặp mẹ em?”
“Ừm~”
“Anh có nói mẹ em là ai không?”
“Không có. Nhưng theo phán đoán của anh thì mẹ em là ai?” Hạ Tinh Thần tò mò hỏi.
Dư Trạch Nam nửa thật nửa giả đùa: “Tôi muốn nói, theo phán đoán của anh thì mẹ em là Lan Đình phu nhân, em tin không?”
“Tin, đương nhiên tin, anh nói gì em cũng tin.” Hạ Tinh Thần hoàn toàn là trả lời có lệ. Cô cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Dư Trạch Nam không nên tin là thật. Mắt thấy cháo cũng uống xong rồi, cũng sắp đến giờ, nhân tiện nói: “Anh tiếp tục ngủ đi, em phải chuẩn bị ra ngoài chút. Đại Bạch vốn đã không vui, nếu em đến muộn càng không xong.”
Lúc Hạ Tinh Thần thay quần áo, soi gương, dấu hôn trên cổ rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên, dấu hôn này dường như vẫn còn nóng bỏng, lưu lại nhiệt độ của anh.
Nhiệt độ kia theo đầu ngón tay run rẩy của cô truyền vào tim, khiến nó rung động liên tục.
Trong đầu cô không ngừng hiện ra hình ảnh tối qua hai người dây dưa, cả người đều nóng bừng như lửa. Thật ra, cô cũng không nghĩ tới, nói một hồi đến cuối cùng hai người bọn họ lại…
Nên cũng không nói rõ được.
Lắc đầu, đem này hình ảnh kiều diễm kia lắc khỏi đầu. Cô nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Cũng may giờ là mùa đông, họp phụ huynh miễn cưỡng còn có thể khoác khăn che dấu vết trên cổ.
Sau khi ra ngoài, Hạ Tinh Thần chợt nhớ tới đêm qua ở chung với Bạch Dạ Kình hình như không uống thuốc tránh thai, cho nên, trước khi đến trường học cô dừng ở một hiệu thuốc.
Mua thuốc uống xong mới gọi taxi đến trường học.
Cô đến trước đứa nhỏ, đứng ở cửa chờ Hạ Đại Bạch.
Rất nhanh, Ngô Khung đã đưa bé đến, bé đeo ba lô từ trên xe xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chảy dài. Đôi mắt sưng hồng, lúc thấy một mình cô tới, lại không vui. Khoác ba lô cúi đầu đi vào bên trong.
Hạ Tinh Thần gật đầu chào hỏi Ngô Khung, nhanh chóng theo sau.
“Hạ Đại Bạch.” Cô bước nhanh đến kéo cánh tay nho nhỏ của bé. Bé không giãy, chỉ nắm một ngón tay cô.
Cô nghiêng người ngó khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Còn tức giận sao?”
Bé quay mặt qua chỗ khác, không muốn thừa nhận.
“Khóc nhè!”
“Mới không có. Con mới không khóc! Con đã sớm biết Tiểu Bạch gạt con, còn nói là mẹ không cần ba!”
“Ba nói mẹ không cần ba á?”
Hạ Đại Bạch không nói tiếp, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này. Hạ Tinh Thần ngồi xuống nhìn thẳng vào bé: “Đừng nóng giận, có thể hôm qua chúng ta hiểu lầm ba con rồi.”
“Nào có hiểu lầm! Dì kia con biết, mẹ từng lên mạng tra tư liệu dì ấy.”
“Mẹ có tra. Nhưng hôm qua ba con nói chuyện với mẹ, ý là hình như cũng không muốn kết hôn với cô ấy.”
“Đại Bảo, mẹ đúng là chỉ giỏi lừa gạt.” Hạ Đại Bạch hít hít một cái, mở miệng thanh âm lại là khóc nức nở: “Tối hôm qua ông nội bà nội chính miệng nói với con ba muốn kết hôn với dì kia.”
Cho nên, tối hôm qua bé ở nhà cũ khóc hơn nửa đêm.
Lão phu nhân đau lòng muốn chết, chạy lên chạy xuống dỗ dành. Cuối cùng nói thẳng không cưới không cưới, nhưng Hạ Đại Bạch biết, đó là bà nội dỗ bé thôi, bé cũng không dễ lừa như vậy.
“…” Hạ Tinh Thần ngơ người một lát, không tiếp nhận được. Lão tiên sinh lão phu nhân nói vậy, có lẽ bọn họ thực sự muốn tổ chức hôn lễ giữa hai nhà.
Cô thở dài: “Lát nữa gặp ba con hỏi kỹ lại ba, được không?”
“Con mới không hỏi. Ba muốn cưới ai thì cưới, con thấy Tiểu Nam Tử làm ba con cũng được.” Hạ Đại Bạch rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hạ Tinh Thần nhớ tới bộ dáng nổi giận của Bạch Dạ Kình tối qua, ngón tay bịt miệng đứa nhỏ: “Lời này con nói với mẹ là được rồi, ở trước mặt ba không được nói vậy! Ba sẽ thương tâm.”
Hạ Đại Bạch bĩu bĩu môi, vốn định nói gì nhưng nhớ tới hôm qua tay anh bị thương, cuối cùng lại nói là: “Ba thật sự sẽ khổ sở sao?”
“Ừ. Đương nhiên. Con là con của ba, lại nhận người khác làm ba, ba con chắc chắn sẽ không dễ chịu.”
Hạ Đại Bạch không nói nữa, chỉ làm nũng bước lên một bước, tựa lên vai cô.”Nếu không phải Tiểu Bạch làm con buồn trước, con cũng không muốn khiến ba buồn đâu.”
Cô trấn an vỗ nhẹ vai đứa nhỏ, dịu dàng dỗ: “Lát nữa chúng ta hỏi ba con, được không?”
“…” Bé không đáp lời, chỉ cúi đầu.
Hạ Đại Bạch thấy cảm xúc của bé dịu đi một chút, nhân tiện nói: “Đi thôi, chúng ta đến phòng học nào, nếu không sẽ không kịp.”
“Có phải về sau họp phụ huynh của con, Tiểu Bạch cũng không tham gia không?” Hạ Đại Bạch biết thân phận Tiểu Bạch đặc thù, bé không thể cưỡng cầu, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có chút mất mát.
“Sẽ có cơ hội.” Hạ Đại Bạch xoa đầu bé. Anh đời này, có lẽ chỉ có một đứa con như Hạ Đại Bạch. Chờ đến lúc thích hợp, thân phận của đứa nhỏ sớm hay muộn anh cũng phải công bố. Đến lúc đó, bất kỳ lúc nào, đứa nhỏ cũng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Lúc hai người đến phòng học, đa số phụ huynh đều tới rồi. Đều là hai người lớn mang theo đứa nhỏ, bé nào cũng cực kỳ hưng phấn. Giáo viên tới chào hỏi cùng cô: “Mẹ bé Bạch.”
Hạ Tinh Thần cũng không sửa lại, chỉ gật đầu, đi theo giáo viên ngồi vào chỗ.
Giáo viên đến nhân số, bên cạnh Hạ Đại Bạch có một bé gái trắng trẻo dễ thương thường xuyên liếc sang nhìn bé. Nhìn như muốn nói cái gì lại lùi về. Hạ Tinh Thần phát hiện, chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Một lát sau, bé gái xinh xắn kia dường như không nhịn được nữa. Đôi tay trắng trắng nho nhỏ vươn đến, kéo kéo tay áo Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch liếc nhìn bé một cái.
“Đại Bạch, cậu không có ba ba sao?” Cô bé nhỏ giọng hỏi, trong ánh mắt còn có chút đồng tình thương cảm.
Lời này rõ ràng là đâm đến chỗ đau của Hạ Đại Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn quả nhiên sa sầm, trực tiếp quay mặt đi không để ý đến bé. Cô bé bị bơ dường như rất buồn, vài lần cố lấy dũng khí kéo bé, bé đều tức giận gạt tay cô bé ra, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Cô bé kia thật sự rất đáng yêu, Hạ Tinh Thần thấy cô bé như sắp khóc liền cảm thấy đau lòng. Lấy tay huých con trai đang giận dỗi: “Bình thường con đối xử với con gái đều mất lịch sự như vậy đó hả? Mới nói một câu đã tức giận rồi!”