Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần vừa nghe, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Hội trường cực kì tối, bóng người di chuyển, cho ba mẹ mà giáo viên đi tới đi lui.
Nhưng mà nhiều người như vậy ở trong bóng tối, Hạ Tinh Thần vừa nhìn liền thấy bóng dáng anh.
Anh vẫn tới.
Hơn nữa tình hình náo nhiệt không có ai phát hiện anh đã tiến vào.
“Em ngồi ở dãy thứ năm ghế số hai.” Số một là ghế của Đại Bạch ngồi, lúc này đã không còn trống.
Cô vừa nói xong lạị sợ có người phát hiện ra ánh mắt của cô đang nhìn anh liền quay đầu về. Tắt máy, lại yên lăng đợi hai phút, đến khi cảm giác có khí tức ập đến bên cạnh thì anh đã ngồi xuống cạnh cô.
Không tệ, may mà nơi này rất tốt, không có sân rộng như trước,lúc anh tiến vào mọi người đều mải nhìn vào sân khấu nơi con mình sắp biểu diễn cho nên không ai để ý tới anh.
Hạ Tinh Thần hơi nghiêng người, có thể nhìn thấy rõ nửa mặt của anh.
“Em nghĩ anh đã về rồi.” loại cảm giác này rất kỳ lạ, khoảng cách gần như vậy, chỉ nhìn thấy sườn mặt anh lại có cảm giác rung động khó bỏ qua.
“Đây là lần đầu tiên con biểu diễn, anh không muốn lại bỏ qua.” Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng mà Hạ Tinh Thần vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của anh.
Lần đầu tiên của con, anh đã bỏ lỡ rất nhiều.
Lần đầu biết bò, làn đầu biết lật, lần đầu biết đi, lần đầu con mọc răng… anh đều bỏ lỡ.
Chuyện nhìn qua thì cực kì đơn giản nhưng thật ra mỗi một lần bỏ qua là bỏ qua cả đời.
Thời gian sẽ không quay trở lại.
Cô tin rằng, không có một người ba nào sẽ không cảm thấy tiếc nuối giống như anh.
Trong lòng Hạ Tinh Thần rung động, cô nhẹ nhàng nói: “thật ra Đại Bạch rất vui khi anh có thể ở cùng con. Nếu con biết anh ở chỗ này nhìn con nhất định càng cố gắng diễn.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh sáng lúc sáng lúc tối làm cho đôi mắt của anh càng thâm thúy, như chứa đựng sự chân tình phức tạp mà cô không hiểu được.
“Ở trong mắt em, anh là người ba rất vô trách nhiệm sao?” giọng điệu của anh có mấy phần u tối.
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Em không cảm thấy anh vô trách nhiệm, chỉ là con sẽ muốn có thêm bạn bè, mà em càng hy vọng con được vui vẻ.”
“Phương pháp xử lý ngày hôm nay chính là phương thức tốt nhất anh có thể làm cho hai người.” Bạch Dạ Kình đè thấp âm thanh, lời nói có mấy phần bất đắc dĩ: “Nếu em muốn cho con và em xuất hiện trước mặt công chúng không phải là không được. Anh cực kì nguyện ý. Hơn nữa anh càng hy vọng anh có thể nói cho toàn bộ thế giới được biết, anh có một người con trai, còn có…”
Nói đến đây, anh im lặng, ánh mắt có thâm ý khác nhìn Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần chấn động.
Nhưng anh lại không nói tiếp mà lại nói câu khác: “Em hiểu rõ hơn ai hết, anh có quyền được ủng hộ nhưng bên người luôn tồn tại sự nguy hiểm. Những thứ nguy hiểm này không đơn giản là ném một quả trứng gà, hay là thiết kế chút cạm bẫy. Chỉ sợ ném cũng là ném bom thật sự.”
Anh có thể để cho bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm nhưng không thể để cho con trai gặp nguy hiểm.
Những thứ nguy hiểm này quả thật cô hiểu rõ. Không chỉ ngoài lần cô bị Tống Duy Nhất bắt cóc mà trước đó anh còn bị bom nổ đến hấp hối. Mỗi ngày đi theo bên cạnh chăm sóc cho bọn họ thì càng tiếp cận hơn với tử thần.
Anh đứng ở vị trí cao nhất, người ủng hộ có nhiều nhưng người thù hằn cũng sẽ rất nhiều.
Cái loại lo lắng đề phòng ngày cô không muốn trải qua lần nữa. Khi đó vẫn chưa quen thuộc với anh, nếu là hiện tại, cô nhất định sẽ không thể bình tĩnh như cũ. Nếu đổi lại là con trai bị thương thì cô sẽ điên mất.
“Em hiểu, Đại Bạch cũng hiểu. Hiện tại thằng bé cũng đã thỏa mãn rồi, không phải như vậy sao? Dù sao anh cũng phải cho con quyền được giận dỗi chứ?”
Hạ Tinh Thần nhìn lên sân khấu, ánh mắt có chút mơ hồ: “Ngẫu nhiên nó cũng sẽ hâm mộ các bạn khác có gia đình bình thường, có ba cùng nó đi tất cả những nơi muốn đi. Những thứ này chúng ta không thể cho con, cho nên cũng sẽ có chút mất mác là đương nhiên.”
Cô nói như vậy….
Là hiểu cách làm của anh, tán thành cách làm của anh, nhưng mà nhìn con trai mất mác thì anh không có cách nào giả bộ lạnh nhạt mà chống đỡ được.
Ánh mắt anh nhìn thẳng lên sân khấu: “Cho anh thời gian.”
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến cho Hạ Tinh Thần cảm thấy yên tâm. Cô biết, một khi cho anh thời gian, đến lúc con sẽ được công khai.
Cho dù không được công khai nhưng người đàn ông này vẫn cực kì yêu Đại Bạch.
Trong lòng cô rung động: “Cảm ơn anh vì hôm nay đã tới.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, trong bóng tối đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bốp một tiếng, sân khấu sáng lên, trái tim Hạ Tinh Thần đập loạn nhịp, bàn tay nắm trong tay anh nhanh chóng rút ra.
Chột dạ, cô sợ bị người khác nhìn thấy. Nhìn một vòng xung quanh phát hiện không ai nhìn sang bên ngày thì trong lòng mới yên ổn.
Lại nhìn người đàn ông kia, anh vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt nhìn thẳng lên sân kháu, tiết mục đầu tiên anh thấy rất có ý tức.
Hạ Tinh Thần lại hoàn toàn không có tâm tư xem, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn anh, không hiểu sao cứ muốn nhìn thật nhiều.
Cô nghĩ tới chuyện tối hôm qua, thật ra tối qua hai người tranh cãi ầm ĩ thành như vậy, cuối cùng lại cùng với nhau ở trên giường.
Rất nhiều chuyện, hai người chưa bao giờ nghiêm túc nói qua, vẫn nên nói rõ thì hơn.
Hạ Đại Bạch biểu diễn piano cực kì xuất sắc, bé biểu diễn xong, đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn, cảm ơn Đại Bảo và Tiểu Bạch, Hạ Tinh Thần nhìn thấy đôi mắt người đàn ông bên cạnh lóe sáng.
Anh là người chưa bao giờ biết biểu đạt tình cảm, nhưng mà tình yêu dành cho con trai lại không thua bất kì người nào.
Đợi đứa bé xuống sân khấu, Bạch Dạ Kình cũng yên lặng rời đi, Hạ Tinh Thần nhìn theo bóng lưng của anh, cảm thấy hơi mất mác.
Ngồi một lúc nữa, Hạ Đại Bạch đã về bên cạnh cô.
Điện thoại của cô vang lên, là một tin nhắn.
“Mang con ra ngoài đi.”
Chỉ có mấy chữ đơn giản.
Hạ Tinh Thần cười, đưa tin nhắn cho Hạ Đại Bạch xem. Hạ Đại Bạch nhìn xong thì hai người yên lặng rời đi.
Vừa ra ngoài cổng trường học, lại đi thêm mấy trăm mét, một chiếc xe màu đen đậu ở đó. Hạ Tinh Thần nắm tay con trai nhẹ nhàng gõ cửa xe. Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt người đàn ông ngồi đằng sau hiện ra. Cô nhìn xung quanh sau đó nắm tay con ngồi vào xe.