Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 37: Chương 37: Chương 37: Cô là linh đan diệu dược (thần dược)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Tinh Thần thuận lợi vượt qua sát hạch, lúc tuyên bố cô được vào Bộ ngoại giao một lần nữa.

“Hạ tiểu thư, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”

Quản lý Bộ nhân sự bắt tay cô, một mực cung kính. Hạ Tinh Thần thụ sủng nhược kinh, nghĩ đến là nể mặt Dư Trạch Nam. Trong lòng nhất thời tò mò thân phận của Dư Trạch Nam.

Chẳng lẽ, anh ta cũng là quan lớn trong giới chính trị.

Lúc cầm tài liệu đi ra, Trì Vị Ương đã sớm chờ ở đó. Hạ Tinh Thần đắc ý quơ quơ tài liệu, Trì Vị Ương hưng phấn ôm cô: “Cậu phải mời khách! Đây chính là chuyện tốt!”

“Không thành vấn đề.” Hạ Tinh Thần đáp ứng.

“Nhưng, trước khi mời khách, phải nói rõ mọi chuyện cho mình.” Trì Vị Ương một lòng nhớ chuyện vừa rồi cô nói lỡ miệng.

Hạ Tinh Thần liếc nhìn hành lang dài, nhiều người qua lại. Nhiều người nhiều ánh mắt, cô thận trọng kéo Trì Vị Ương lên tầng cao nhất.

Mùa này, gió đã mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo.

Hạ Tinh Thần nhỏ giọng nói mọi chuyện cho Trì Vị Ương. Trì Vị Ương cả kinh há to miệng, hồi lâu cũng không khép lại được.

“Tinh Thần, Tinh Thần, cậu mau nhéo mình!” Trì Vị Ương nói: “Cậu mau nhéo mình, xem mình có phải đang nằm mơ hay không.”

Hạ Tinh Thần buồn cười, tức giận nhéo trên mặt cô ta.

Trì Vị Ương ‘ai ui’ một tiếng, nhảy lên: “Không nằm mơ. Con nuôi mình là con trai của Tổng thống? Trời ạ, chuyện này thật không thể tin được. Cậu nói mình là vận gì, lại có thể làm bạn thân của Tổng thống phu nhân?”

“Được rồi, cậu càng nói càng sai!” Hạ Tinh Thần kéo Trì Vị Ương, thấp giọng nói: “Tổng thống phu nhân cái gì, mình và anh ta căn bản không giống như cậu nghĩ.”

“Sao không? Không phải hai người đã có con sao? Chẳng lẽ ngài ấy không muốn chịu trách nhiệm?”

Ánh mắt Hạ Tinh Thần nhìn xa xa, trầm ngâm một lúc mới nói: “Mình không cần anh ta chịu trách nhiệm. Nếu vì trách nhiệm mà dẫn đến tình yêu hay là hôn nhân, mình sẽ không cần. Hơn nữa… Anh ta đã có vị hôn thê.”

“Ai?”

“Phó Tổng thống Tống, cậu biết không?”

“Dĩ nhiên.”

“Thiên kim của Phó Tổng thống Tống, Tống tiểu thư. Họ mới là người của một thế giới.”

Trì Vị Ương nhìn Hạ Tinh Thần, không lên tiếng nữa. Kích động vừa rồi vào lúc này, bình tĩnh rất nhiều.

Tổng thống tiên sinh là vì sao treo trên trời, giống như hai cô, chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm đến. Nếu quả thật muốn chạm, vậy thì phải khổ cực bao nhiêu?

Trì Vị Ương nói: “Tinh Thần, nếu cậu không muốn sau này mình khó vượt qua, ngàn vạn lần đừng động tâm với ngài ấy.”

Hạ Tinh Thần cười nói: “Chuyện này cậu yên tâm, mình biết.”

“Vậy thì tốt.” Trì Vị Ương vỗ vai cô.

… … …

Buổi tối.

Phòng làm việc Tổng thống, Phó Dật Trần lặng lẽ qua đổi thuốc cho anh.

“Tình hình khôi phục tương đối khá, xem ra Hạ tiểu thư là linh đan diệu dược.”

Bạch Dạ Kình nhìn anh ta: “Có liên quan gì đến cô ấy?”

Nhắc đến người phụ nữ kia, liền nhớ đến chuyện cô đi xem mắt.

Mi tâm, nhíu chặt lại.

“Sao có thể không liên quan? Là thuốc thần làm cậu hết đau.” Phó Dật Trần hứng thú nói: “Cách giảm đau kia của cậu, thật sự khiến mình mở rộng tầm mắt.”

Lãnh Phi bên cạnh không biết chuyện lần trước, hỏi: “Chẳng lẽ trên đời này còn có cách giảm đau bác sĩ Trần không biết?”

“Cách giảm đau hôn môi, cậu thấy chưa?”

“Im miệng!” Bạch Dạ Kình lạnh mặt: “Dài dòng nữa cút cho tôi!”

“Được rồi, băng bó.” Phó Dật Trần cười cười, không nói tiếp.

Trêu chọc vậy là đủ rồi.

Lãnh Phi hỏi: “Đã trễ thế này, ngài nghỉ ngơi ở phòng làm việc sao?”

Bạch Dạ Kình suy nghĩ một lát, nói: “Không được, về nhà.”

“…” Lãnh Phi gật đầu.

Tổng thống tiên sinh thay đổi rồi.

Trước kia có lúc hơn một tháng cũng không thấy về Phủ Tổng thống một lần, công việc quá bận rộn, hơn phân nửa đều nghỉ ngơi ở phòng làm việc, nhưng hiện tại tần số về nhà ngày càng cao. Cũng không biết vì nhà có tiểu thiếu gia hay là vì nhà có thêm một phụ nữ.

… … …

Hạ Tinh Thần đang ôm quần áo đến phòng giặt đồ giặt, mặc dù những việc này đều có người giúp việc làm, nhưng chuyện của mình cô vẫn tự làm. Sớm muộn có một ngày cô phải dọn ra ngoài, cho nên, cô không thể thả lỏng mình, tùy tiện thích ứng tất cả thói quen ở nơi này.

Ra khỏi phòng, vừa thấy khung cảnh nhà dưới, cô liền rõ, Tổng thống tiên sinh sắp về. Hạ Tinh Thần suy nghĩ một lát, cũng không dừng bước, đi đến phòng giặt đồ.

“Tổng thống tiên sinh!” Người đàn ông cao lớn bước vào, người giúp việc rất cung kính chào hỏi. Có người tiến lên một bước, nhận lấy âu phục anh đưa.”

“Ngài ăn chưa?” Quản gia hỏi.

“Chưa.”

“Phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho ngài, mời ngài đến phòng ăn chờ một lát.”

“Có món gì?”

Quản gia báo vài món, anh nghe, mi tâm hơi nhíu lại.

Quá phong phú, ngược lại không có khẩu vị.

“Hạ Tinh Thần!”

Thời điểm gần biến mất khỏi hành lang dài, bị một giọng nói sâu kín gọi lại.

Cô sững sốt.

Cúi đầu nhìn anh dưới lầu.

“Tôi đói, muốn ăn bánh sủi cảo.”

囧.

Cho nên, Tổng thống đại nhân muốn mình nấu ăn cho anh ta?

“Ngài ấy muốn ăn sủi cảo, mau đi chuẩn bị.” Quản gia phân phó người giúp việc.

Bạch Dạ Kình giơ tay ngăn cản, chỉ nhìn Hạ Tinh Thần: “Xuống.”

… … …

Hạ Tinh Thần cảm thấy mình căn bản là trúng tà. Rõ ràng có thể cự tuyệt, anh ta có đói bụng hay không có liên quan tới mình sao? Huống chi, sáng sớm cô vừa nhắc nhở mình giữ khoảng cách với người đàn ông này.

Nhưng, lời cự tuyệt đến bên mép, hết lần này đến lần khác không có cách nói ra. Hồi lâu, trong đầu cô chỉ có câu ‘tôi đói’ kia. Có chút đáng thương, giống như một đứa bé không ai quan tâm.

Thôi thôi! Anh cũng vì xử lý quốc gia đại sự mới có thể ngay ăn cơm cũng không chú ý ăn.

Dù sao, gần đây điều tra vụ án Bạch Vũ, muốn trấn an lòng dân, quả thật khiến người ta sứt đầu mẻ trán. Cũng may, anh làm rất tốt.

Hạ Tinh Thần thở dài, thuận tay giao quần áo trong tay cho người giúp việc, chậm rãi đi xuống lầu.

Cô đi thẳng vào bếp, Bạch Dạ Kình lên lầu tắm. Hai người lướt qua nhau, anh cũng không nhìn cô. Dù sao mấy ngày nay, anh luôn không lạnh không nóng, sắc mặt không tốt lắm.

Hạ Tinh Thần cũng quen rồi.

Lấy sủi cảo trong tủ lạnh, người giúp việc đi vào, hỏi cô có cần giúp một tay hay không. Cô lắc đầu cự tuyệt.

Người giúp việc nói: “Thật sự không biết Tổng thống thích ăn những món này từ lúc nào. Trước kia rất kén chọn, những món đông lạnh này tuyệt đối sẽ không đụng.”

“Có thể nhất thời hứng thú.”

Người giúp việc gật đầu, cầm bút cẩn thận ghi nhớ sở thích của Tổng thống. Với tình hình này, xem ra sau này phải thường xuyên bỏ sủi cảo trong tủ lạnh phòng sẵn.

Sau một hồi, Hạ Tinh Thần nấu sủi cảo xong, Tổng thống cũng xuống đến.

Cô bưng bánh sủi cảo ra phòng ăn, anh đã ngồi ngay ngắn, đang cúi đầu nhìn cái gì. Chữ viết cô xem không hiểu, như là văn kiện của Á Rập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.