Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sao cô biết? Vừa rồi ăn kẹo cao su táo. Cô thì sao? Muốn ăn cái gì?” Dư Trạch Nam nhận lấy thực đơn từ trong tay người phục vụ.
“Tôi sao cũng được, không kén ăn.”
Dư Trạch Nam liền chọn vài món cho cô. Hạ Tinh Thần huých anh, than: “Quá nhiều, quá nhiều!”
“Không nhiều, cô gầy như vậy, ăn nhiều một chút mới tốt.”
“Lại là tổ yến, lại là nấm tùng nhung, rất đắt.”
“Đắt?”
Hạ Tinh Thần đau tim cho ví tiền của mình: “Hai tháng tiền lương của tôi không trả nổi một bữa ăn sáng của Nhị thiếu gia.”
Nhìn mặt cô đầy vẻ keo kiệt, Dư Trạch Nam vui vẻ cười không ngừng.
“Nếu đau lòng, vậy lần trước cô nói mời tôi ăn, chôn sống tôi sao?”
“Không chôn sống anh, tôi đã tính, mình xuống bếp nấu cho anh ăn.” So với cái này có thể tiết kiệm tiền.
“Cô biết nấu ăn?”
“Dĩ nhiên, không giống như Đại thiếu gia các anh, cơm đến há miệng. Nhưng tối tôi phải mượn phòng bếp của bạn tôi mới được.”
“Vậy tôi sẽ chờ ăn bữa tiệc lớn.”
“Chỉ là một vài món ăn gia đình, không cho phép anh chê.”
“Ăn rồi nói sau.”
Hạ Tinh Thần ‘hứ’ một tiếng, nhớ đến chuyện quan trọng: “Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho tôi, rốt cuộc anh là ai. Tại sao Bộ ngoại giao nghe anh?”
“Không tính là nghe tôi. Tôi chỉ nói anh tôi gọi điện thoại mà thôi.”
“Anh anh? Anh anh là ai?”
Dư Trạch nam lấy ví tiền ra ném cho cô, cắn sợi mì, mồm miệng không rõ nói: “Biết ai không?”
Hạ Tinh Thần mở ví tiền ra, trong ví tiền có tấm hình. Trong hình là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người là anh ta, một người là…
Tương đối quen mắt. Dường như thấy trên TV.
“Đây không phải là… Phó tổng thống Dư Trạch Nghiêu sao? Anh trai anh là Phó tổng thống?”
Anh ta gật đầu. Hạ Tinh Thần lầm bầm: “Khó trách bọn họ từng người một đều đối với tôi rất cung kính, còn nói tọi bấu víu quan hệ Tổng thống, thì ra là vậy.”
“Tôi đáng tin hơn giáo viên trung học chứ?” Anh ta nghiêng đầu, tiến đến trước mặt cô, cười híp mắt: “Xử nam, độc thân, chưa lập gia đình, thế nào, có muốn cân nhắc không?”
“Đừng hù dọa tôi.” Hạ Tinh Thần đẩy đầu anh ta ra: “Tôi còn chưa hỏi anh, rõ ràng anh không phải là đối tượng hẹn hò của tôi, đến tham gia náo nhiệt làm gì.”
“Đối tượng hẹn hò của cô là bạn thân tôi. Bây giờ người ta đang như keo như sơn với vợ cũ, lúc nào muốn đến đây. Đây không phải là cưỡi hổ khó xuống sao, nên nhờ tôi đến giải vây. Nhưng, xem mắt với tôi, cô cũng không tổn thất mà.”
“Vậy cũng được. Nếu không nhờ có anh, hiện giờ tôi còn đang tìm việc làm.”
Hơn nữa, vị Nhị thiếu gia này còn rất dễ thương. Mặc dù không phải đối tượng hẹn hò thật, nhưng quen được một người bạn như vậy là chuyện tốt.
“Được rồi, mau ăn đi, trị giá mấy tháng tiền lương của cô, đừng lãng phí.”
Dư Trạch Nam xoa xoa tóc cô.
… … …
Đang ăn, có tiếng bước chân vội vã truyền đến. Định thần nhìn lại, bên ngoài hành lang đứng đầy người mặc đồ đen, mỗi một người đều đeo tai nghe, dáng vẻ huấn luyện nghiêm trang.
“Người của anh?” Hạ Tinh Thần hỏi.
Dư Trạch Nam lắc đầu: “Anh tôi mới có xếp hàng như vậy. Nhưng không nghe nói hôm nay anh tôi muốn đến đây.”
Người phục vụ bước nhanh đến, nói nhỏ đôi câu bên tai Dư Trạch Nam. Dư Trạch Nam nhíu mày: “Khó trách.”
Đám người đi, Dư Trạch Nam lau miệng, nghiêng đầu kề tai Hạ Tinh Thần nói nhỏ: “Lát nữa Tổng thống đến.”
“Hả?” Hạ Tinh Thần bất ngờ.
“Hả cái gì, đi thôi, đánh golf đi.”
Dư Trạch Nam kéo cô đứng dậy. Hạ Tinh Thần nói: “Nhưng tôi không biết đánh.”
“Tôi dạy cô.”
… … …
Ngồi xe chạy bằng bình điện đến sân golf, Hạ Tinh Thần nhìn quanh.
Bạch Dạ Kình sẽ đến sao?
“Không yên lòng, nhìn gì vậy?” Dư Trạch Nam cho người đem banh đến, ném lên tay Hạ Tinh Thần. Anh ta nâng mặt cô: “Nhìn banh, nhìn đầu vô dụng.”
“À.” Hạ Tinh Thần muốn báo ân, bồi anh ta tận hứng.
Nhưng đánh mấy lần, hiệu quả không tốt lắm. Hoặc là không trúng banh, hoặc là đánh vạt ra, cô yếu mệnh như đưa đám, kết quả Dư Trạch Nam ở bên cạnh uống nước không ngừng cười trên sự đau khổ của người khác.
“Anh cười nữa, tôi không chơi.” Hạ Tinh Thần trừng anh ta.
Ở nơi này một hồi…
Thanh âm xe chạy bằng điện vang lên từ xa đến gần. Hạ Tinh Thần nhìn sang, chỉ thấy trước sau hơn 10 chiếc xe chậm rãi lái đến, trên xe có rất nhiều vệ sĩ.
Dư Trạch Nam cũng nhìn qua, lại nhìn mắt Hạ Tinh Thần, uống nước đi đến, cùi chõ lười biếng chống trên vai cô: “Nhìn ngây người? Chưa từng gặp Tổng thống sao?”
“Dĩ nhiên gặp rồi.”
“Gặp rồi?”
Hạ Tinh Thần ‘à’ một tiếng, gật đầu: “Lần trước Bộ ngoại giao có việc, anh ta cũng ở đó.”
“A.” Dư Trạch Nam vểnh miệng, cảm thán: “Cũng chỉ cao hơn, đẹp trai hơn anh tôi một chút mà thôi, cuối cùng anh ta làm Tổng thống, nghĩ thế nào cũng không phục nha.”
“Hừ.” Hạ Tinh Thần không cho là đúng phản bác: “Anh nhìn vấn đề quá nông cạn, cao đẹp thì sao? Anh ta không giỏi nhiều lĩnh vực hơn anh trai anh, mà có thể được mọi người hoan nghênh kính mến như vậy? Tháng trước cải cách quốc gia, tháng trước nữa chống lại nước M, còn có…”
Hạ Tinh Thần càng nói càng đắc ý, thuộc như lòng bàn tay vậy.
“Được rồi, dừng lại.” Dư Trạch Nam ngắt lời cô, móc móc lỗ tai: “Không nhìn ra, thì ra cô sùng bái anh ta như vậy.”
Sùng bái?
Hạ Tinh Thần không khỏi nhớ đến lần trước anh nói với cô, thích anh sẽ khiến cô cảm thấy gánh nặng, theo bản năng phản bác: “Tôi không có sùng bái anh ta.”
“Viết trên mặt kìa!” Dư Trạch Nam đưa tay vẽ vẽ trên gò má cô: “Đừng có chối.”
“Ghét.” Cô đẩy tay anh ta ra.
Dư Trạch Nam cười, đặt nước xuống: “Được rồi, không đề cập đến anh ta nữa, bổn thiếu gia dạy cô đánh golf.”
… … …
Bạch Dạ Kình được Lãnh Phi hộ tống, dẫn đầu từ trên xe bước xuống. Sát theo sau là Mayne tiên sinh, đi bên cạnh Mayne tiên sinh là người vừa được điều vào phòng làm việc của Tổng thống không lâu, Hứa Nham.
Do nhân viên dẫn đến, đoàn người đi đến sân golf.
Lãnh Phi nhanh mắt, liếc mắt thấy một bóng người quen thuộc phía trước.
“Thưa ngài, đó hình như là Hạ tiểu thư.” Lãnh Phi thấp giọng nói, che bên tai anh.
Bạch Dạ Kình nhìn về phía xa xa.
Cô quả nhiên ở chỗ này.
Đang đánh golf cùng một người đàn ông.
Không! Chính xác mà nói, không phải là đánh golf, mà là tán tỉnh!
Người đàn ông ôm cô từ sau, bàn tay úp lên trên hai tay cô, nắm tay cô, đánh golf. Hai người hiển nhiên chơi rất vui, trên mặt cô đều là nụ cười.
Anh chỉ nhìn một lát, trong mắt càng lạnh lẽo. Mặt không biểu cảm thu hồi tầm mắt, quay lại nói chuyện với Mayne tiên sinh bên cạnh.
Hứa Nham đang phiên dịch cũng nhìn một màn kia cách đó không xa, thất thần chốc lát. Đến khi ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Dạ Kình quét đến, anh ta mới hậu tri hậu giác hồi phục tinh thần, tận lực kéo sự chú ý mình về.