Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 44: Chương 44: Chương 44: Tổng thống tự mình tới đón cô




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tắt máy, ngồi ở đầu giường với Trì Vị Ương, Hạ Tinh Thần làm thế nào cũng không nghĩ tới anh lại nghe lén cô và con trai nói chuyện điện thoại.

“Phủ tổng thống tốt như vậy cậu không ở lại làm tổ ở nhà mình, cậu nghĩ sao vậy hả?” Trì Vị Ương cầm điện thoại chơi trò chơi vừa cằn nhằn cô.

“Ghét bỏ mình sao?”

“Mình nào dám chứ, đừng nói cậu muốn ở chỗ này một ngày, dù ở một tháng hai nữa năm mình cũng không dám có ý kiến. Cậu là mẹ ruột của con trai Tổng thống đại nhân đấy. Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật thứ, có phải không?”

“Ai nói mình chỉ ở có một ngày?”

Trì Vị Ương ngồi thẳng người lên nhìn cô: “Thật sự muốn ở hơn nửa năm sao?”

Hạ Tinh Thần không nói gì mà chỉ ôm đầu gối thất thần.

Chuyện xảy ra hôm nay ít nhiều không biết nên trở về đối mặt với anh như thế nào.

Bạch Dạ Kình không ăn cơm tối, tức giận đến phát no rồi làm gì còn tâm tư mà ăn uống.

Cho nên quản gia bưng thức ăn lên một lúc lâu lại bưng xuống.

Hạ Đại Bạch ở trong phòng trẻ em ló đầu ra dò xét thư phòng, thật sự đồng tình với ba. Cho nên nghĩ nghĩ vẫn liều chết đi an ủi ba một phen vậy.

Nhưng mà thật sự cần an ủi sao?

Bàn tay nhỏ gõ cửa phòng hai lần, người bên trong không phản ứng lại bé. Bé không thèm khách khí nói: “Tiểu Bạch, con vào nhé.” Liền trực tiếp đẩy cửa vào.

Vốn định mở một khe nhỏ đi vào nhưng thư phòng lớn đột nhiên bật đèn.

Giá sách lớn dựng đứng, bé ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy nóc giá. Không thấy ba đâu, bé đi dép lê nhỏ đi qua giá sách đầu tiên.

Đi đến giá thứ năm quả nhiên ba ở đó.

Hiển nhiên là kiềm chế cảm xúc muốn chết, cái mặt dài ra, đang dựa vào giá sách lật sách. Lật trang sách rất mạnh, có thể nghe thấy tiếng sột soạt. Hạ Đại Bạch đi tới, anh chỉ liếc mắt nhìn, nhếch môi nhưng không nói gì.

Hạ Đại Bạch học theo bộ dáng của anh, làm như thật rút một cuốn sách ra không biết là sach gì, cũng lật lật. Lật đến trang thứ mười thì thật sự quá nhàm chán: “Tiểu Bạch, vì sao ba lại nghe lén con và Đại Bảo nói chuyện, như vậy là không lễ phép…”

“Ai nói ba nghe lén, đó là điện thoại nhà ba, muốn nghe thì nghe thôi.” Quang minh chính đại nghe luôn.

“…” Hạ Đại Bạch không còn lời nào để nói, tỏ ra vô lại, bé mới chỉ bốn tuổi đùa giỡn nổi anh.

“Tiểu Bạch, ba cũng đừng có thương tâm nữa.” thân thể bé nhỏ của Hạ Đại Bạch dựa vào anh, giơ bàn tay nhỏ vỗ vai anh nhưng mà chiều cao của bé cũng chỉ chạm được đến đôi chân dài của Bạch Dạ Kình: “Con biết Đại Bảo nhà chúng ta ra ngoài hẹn họ nên ba rất khổ sở, nhưng mà khổ sở cũng không thể hành hạ bản thân có đúng không ạ? Nếu không ngày mai Đại Bảo trở về, con thổ lộ thay cho ba để Đại Bảo cân nhắc ba, cùng ba hẹn hò?”

Tên nhóc này.

“Ai muốn hẹn hò với cô ấy chứ, cô ấy vĩnh viễn cũng đừng về nữa.” Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói, nhét cuốn sách về chỗ cũ, mặt lạnh rời đi.

Cảm thấy càng nóng càng ngột ngạt.

Hạ Đại Bạch nhìn bóng lưng kia, cái đầu bé nhỏ không hiểu nổi. Rõ ràng bé đang an ủi ba sao tâm trạng của ba ngày càng kém vậy?

Bạch Dạ Kình bước đi nhưng nhớ tới gì đó, chợt quay đầu nhìn chằm chằm con trai.

“Không cho phép ở trước mặt Hạ Tinh Thần nói linh tinh, nếu không mấy thứ vũ khí khác con nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hạ Đại Bạch giật mình, bàn tay nhỏ che miệng, thân thể nhỏ bé đứng thẳng tắp.

Một lúc lâu sau mới yếu ớt mở miệng: “Ba à, ba thật là kém.”

“…”

“Vậy mà lại uy hiếp một đứa bé bốn tuổi.”

Bạch Dạ Kình à một tiếng nhưng không hề mềm lòng chút nào.

Lúc bình thường tên nhóc này giống như ông cụ non vậy, hiện tại cũng biết mình mới chỉ bốn tuổi rồi.

Bạch Dạ Kình ra nước ngoài, năm ngày sau mới về. Buổi tối xuống máy bay liền trực tiếp để cho Lãnh Phi lái xe tới phủ Tổng thống.

Toàn bộ người hầu phủ Tổng thống đều ra đón, Hạ Đại Bạch vẫn chưa ngủ, trực tiếp chạy tới bổ nhào lên người anh: “Ba, con nhìn thấy ba ở trong tivi.”

Bị đứa bé nhào vào người, Bạch Dạ Kình cam thấy thỏa mãn, cánh tay dài vươn ra bế con lên.

Sau đó theo bản năng nhìn một vòng.

“Hạ tiểu thư đâu?” Anh hỏi.

“Từ ngày Hạ tiểu thư ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về.”

Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống.

Cô thật giỏi, ầm ĩ với anh trốn nhà rời đi.

Hai tay Hạ Đại Bạch ôm cổ anh cau mày nói: “Ba, có phải hai người lại cãi nhau hay không? Đại Bảo đang giận ba sao?”

“Chúng ta đâu có cãi nhau.”

“Vậy vì sao Đại Bảo vẫn không trở lại?”

Bạch Dạ Kình trầm ngâm một lúc mới phân phó: “Chuẩn bị xe.”

Hai cô gái đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa ăn hoa quả, xem tin tức.

Hạ Tinh Thần vốn đang nhàm chán cầm điều khiển chuyển kênh, thấy kênh tin tức liền dừng lại.

Bóng dáng Bạch Dạ Kình ở ngay trước mắt. Cô nhíu mày, vừa muốn chuyển khên thì Trì Vị Ương đoạt lấy điều khiển: “Đổi cái gì chứ, kênh này được rồi. Cậu nhìn xem, thật là đẹp trai, cậu không phát hiện ra,từ khi ngài ấy trở thanh Tổng thống của nước chúng ta, tin tức này đều có thể xem như phim thần tượng.”

“Cậu xem đi, mình đi tắm rửa rồi ngủ. Mặt nạ trên người cậu cũng đến lúc lấy ra rồi đấy.” Hạ Tinh Thần buông gối trong tay ra đứng lên.

Lúc này đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

“Ồ, muộn như vậy rồi còn có khách.” Trì Vị Ương nghi hoặc từ trên ghế sofa đi xuống.

Hạ Tinh Thần cũng dừng chân nhắc nhở: “Trước xem là ai rồi hãy mở.”

“Mình biết.” Trì Vị Ương cản thận híp mắt qua mắt mèo nhìn ra ngoài. Vừa nhìn, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nên xoa mắt nhìn lại lần nữa.

“A…” cô thất kinh kêu lên, mặc nạ đều muốn rơi.

Hạ Tinh Thần bị dọa không nhẹ: “Sao thế, có cần báo cảnh sát hay không?”

Muộn như vậy chỉ sợ là bọn háo sắc nào đó.

“Tinh Thần à, ngoài cửa, ngoài cửa.” Trì Vị Ương chỉ chỉ ngón tay, mắc kẹt hồi lâu nói không ra lời.

“Là cái gì?” Cô thuận tiện xuyên qua mắt mèo nhìn.

Trì Vị Ương nói: “Là Tổng thống đại nhân.”

Hạ Tinh Thần sửng sốt, lúc này cũng nhìn thấy được người đàn ông kia. Không nghiêm túc như trên tivi, trang trọng quy củ, hiện tại anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác gió màu nâu.

Ăn mặc đơn giản như mà khí chất lại bất phàm, tôn quý không hề phai giảm.

Hơn nữa.

Hiển nhiên là lúc này anh đứng ngoài cửa nhưng cực kì không kiễn nhẫn, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy ngoài ý muốn, than thở: “Sao anh ta lại tới chỗ này chứ?”

“Còn có thể thế nào nữa, nhất định là tới đón cậu, đã nhiều ngày rồi cậu vẫn chưa về.”

Đón cô.

Hạ Tinh Thần thầm nghĩ: “Mình cũng không có mặt mũi lớn như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.