Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 50: Chương 50: Chương 50: Khóc đến mức làm tim anh rối loạn.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần nhớ đến câu nói xem mắt cũng phải nhìn đối tượng, cậu ta sẽ cưới em sao mà anh nói với mình tối qua, cau mày lại, ánh mắt ảm đạm hơn rất nhiều. Có thể tưởng tượng được, những chữ này, trong mắt của anh, nhất định là làm trò cười cho thiên hạ.

Từ đầu đến cuối, điện thoại của Bạch Dạ Kình cũng không có ai nghe máy.

Hạ Tinh Thần gọi hai cuộc. Buổi sáng không nhận, buổi trưa khi ăn cơm trưa, cô lại gọi một cuộc, nhưng vẫn như vậy.

Anh rất bận.

Cô cũng hiểu chuyện không tiếp tục gọi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ anh gọi đến.

Thời gian nghỉ ngơi cũng sắp qua rồi, khi chỉ còn một chút thời gian, điện thoại của Hạ Tinh Thần đột nhiên vang lên.

Gần như là cô lập tức cầm lấy điện thoại, nhưng, chớp tắt trên màn hình không phải là Bạch Dạ Kình, mà là Lý Linh Nhất.

Thật bất ngờ.

Thời gian này, không có việc gì quan trọng, bà ta cũng sẽ không tìm đến mình.

Nghĩ một hồi, vẫn nhận cuộc gọi, đưa đến bên tai.

“Tinh Thần, ba của cô có chuyện rồi.” giọng của Lý Linh Nhất trong điện thoại, sốt ruột rối ren, vừa lên tiếng gần như đã khóc nức nở.

Hạ Tinh Thần cau mày, trong lòng rất hỗn loạn, nhưng vẫn tỉnh táo mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hai ngày nay ba của cô phát sốt, hôm nay người của bộ phòng chống bệnh truyền nhiễm đến đưa ông ấy đi rồi, nói là, nói là đã xác nhận ông ấy bị nhiễm dịch bệnh Wis.”

Lý Linh Nhất khóc thút thít, trong lòng của Hạ Tinh Thần rơi lộp bộp, bàn tay theo bản năng nắm chặt điện thoại.

Bây giờ dịch bệnh Wis lan truyền toàn cầu, tỉ lệ tử vong và tỉ lệ lây nhiễm tương đối cao, mà cả thế giới vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc điều trị và thuốc ngừa hữu hiệu.

Cho nên, mắc phải dịch bệnh như vậy, mức độ cũng tương đương với án tử hình. Có thể nói là đã đặt một chân vào quỷ môn quan, một chút cũng không hề quá đáng.

Bởi vì công tác phòng dịch bệnh trong nước rất tốt, cho nên phạm vi khuếch tán vẫn chưa rộng. Nhưng, làm thế nào cô cũng không ngờ đến, dịch bệnh này lại ập lên người nhà của mình.

“Bây giờ tôi lập tức đến ngay!” trong lòng của Hạ Tinh Thần rất lo lắng.

“Cô trở về có tác dụng gì, bây giờ ba của cô cũng không có ở nhà. Cô mau đi xem thử, có thể nhờ sự quen biết với cấp trên của Bộ Ngoại giao, có thể có cách để cho chúng tôi đi vào thăm ba của cô không, lúc này ông ấy bị cách ly rồi, bây giờ hoàn toàn không biết được tình hình của ông ấy.” Nói đến đây, Lý Linh Nhất lại khóc: “Trước mắt, ngay cả người nhà cũng không được vào thăm. Bây giờ ba của cô sống hay chết chúng tôi cũng không biết.”

Xuyên qua điện thoại, lờ mờ có thể nghe được tiếng khóc của Lý Linh Nhất ở phía bên kia, xen lẫn chính là tiếng khóc cực kì bi ai của bà nội.

Trong lòng cô cũng không dễ chịu. Mặc dù đã dọn khỏi ngôi nhà đó từ lâu, nhưng, tình cảm máu mủ rốt cuộc vẫn là tình cảm máu mủ, chỉ là: “Tôi cũng chỉ mới vừa trở thành nhân viên chính thức của Bộ Ngoại giao, mặc dù luôn tiếp xúc với lãnh đạo, nhưng chỉ sợ sự giao hữu vẫn chưa đến mức như vậy.”

“Cô phải thử mới biết được kết quả chứ!”

Lý Linh Nhất như nắm được một cái phao cứu mạng, vẫn mong Hạ Tinh Thần cho bà ta chút hi vọng. Hạ Tinh Thần im lặng một hồi, hỏi: “Bên Hứa Nham cũng không có cách sao?”

“Không!” không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến Lý Linh Nhất đã khó chịu: “Cậu ta nói, công tác phòng chống dịch bệnh lần này rất chặt chẽ, bất kỳ người nào nói không thể vào thì không được vào, không có ngoại lệ.”

Cũng đã cưỡng chế thi hành quy định như vậy, ngay cả Hứa Nham cũng không có cách, cô lại có cách sao?

Trong lòng của Hạ Tinh Thần rất hỗn loạn. Ở bên kia, Lý Linh Nhất lại van nài, trong lòng cô càng loạn hơn. Trong điện thoại động viên thật lâu, đồng ý với bà dốc hết toàn bộ sức lực để thử, Lý Linh Nhất mới từ từ tắt điện thoại.

Cô cầm điện thoại đứng trên sân thượng đầy gió, nghĩ đến ba lúc này sống chết không rõ, không, chắc chắn là đã đứng trước quỷ môn quan rồi, trong trái tim của cô bị bóp chặt, trong đầu đau đớn khó chịu.

Nếu ngay cả Hứa Nham cũng không có cách, người cô có thể tìm, cũng chỉ có thể là Dư Trạch Nam, và Bạch Dạ Kình.

Nhưng, Bạch Dạ Kình bận như thế, lên tiếng nhờ giúp đỡ, làm sao cô có thể nói được đây.

Anh vô cùng bận.

Hạ Tinh Thần cầm điện thoại, mở danh bạ điện thoại, kéo đến tên của Dư Trạch Nam. Nhưng, chưa gọi đi, đã có một cuộc gọi đến.

Cô sững sờ.

Nhìn bốn chữ ông xã tương lai lóe sáng trên màn hình điện thoại, thật lâu cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

Đợi đến khi nhận điện thoại, điện thoại đã vang bốn năm lần.

“Alo, ngài là...” giọng nói trầm thấp của Bạch Dạ Kình truyền từ điện thoại đến, không biết tại sao mũi của Hạ Tinh Thần bắt đầu sụt sịt.

Giọng của anh, dường như đã đâm phải nơi mềm mại nhất trong lòng cô, là nơi không thể chịu đựng sự tấn công nhất.

Cô nghẹn ngào, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại giống như bị chặn lại, nói không nên lời.

“Hạ Tinh Thần.” Bạch Dạ Kình gọi chắc chắn tên của cô, cho dù cô vẫn không lên tiếng, chỉ cần nghe được hơi thở nặng nề của cô, anh lại có thể chắc chắn anh không nghe lầm.

“Là tôi!”

“Khóc sao?” giọng của Bạch Dạ Kình càng trầm hơn: “Chuyện gì vậy?”

“Không sao!” Hạ Tinh Thần lắc đầu, hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, muốn để cho nước mắt bị chặn lại trong hốc mắt không thể chảy ra.

“Nói chuyện với tôi!” giọng nói vô cùng nghiêm khác, dừng một hồi lâu, lại hỏi: “Trong công việc, có người ức hiếp em?”

“Không phải.” cô lập tức phủ nhận.

“Vậy sao lại khóc?” khóc đến mức lòng anh cũng rối loạn.

“Là chuyện trong nhà của tôi.”

“Nói!”

Hạ Tinh Thần do dự một hồi, mới nói: “Vừa rồi mẹ kế của tôi gọi điện cho tôi, nói ba của tôi bị xác nhận nhiễm dịch bệnh Wis. Tôi muốn đến bệnh viện thăm ông ấy, nhưng bây giờ đã bị cách ly, ngay cả tình hình như thế nào, cũng hoàn toàn không biết.”

Cô nói đến đây, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Sau khi nói xong, giọng nói cũng đã bị nghẹn, càng lộ rõ sự yếu đuối, điềm đạm đáng yêu.

Bạch Dạ Kình hỏi: “Em muốn đến thăm ông ấy.”

“Tôi muốn như thế, nhưng tôi biết rất khó, Hứa Nham cũng không có cách.”

Sắc mặt của anh trầm xuống.

“Vừa rồi gọi điện thoại cho tôi hai lần, là vì chuyện này.”

“Không phải.” vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi anh chuyện công việc của cô: “Chuyện này vốn dĩ tôi không muốn làm phiền anh.” Sợ anh cảm thấy mình phiền phức.

“Cho nên, thà đi làm phiền bạn trai cũ!” giọng điệu của Bạch Dạ Kình, có chút không được tốt.

Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Hứa Nham không phải là do tôi tìm, vốn dĩ là tôi...”

Nói đến đây, cô dừng một hồi lâu, mới nói tiếp: “Vốn dĩ tôi muốn tìm Dư Trạch Nam. Chắc chắn anh ta sẽ có cách.”

Bạch Dạ Kình cau mày, lại lên tiếng, giọng nói lúc này gần như đã vô cùng lạnh lẽo: “Xem ra, em đã hạ quyết tâm đem lời của tôi nói thành gió thoảng bên tai rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.