Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 54: Chương 54: Chương 54: Cùng cô đi vào nơi nguy hiểm




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Làm như nghe không hiểu liền xoay người rời đi: “Nếu quần áo đã mặc xong rồi vậy thì nhanh chóng ra ngoài thôi.”

Nói xong không hề dừng lại liền nhanh chóng mở cửa ra. Cho dù đi tới cửa nhưng vẫn cảm thấy được ánh mắt đằng sau nóng bỏng như lửa vậy.

Bạch Dạ Kình buồn cười nhìn bộ dạng chạy mất dép của cô, đột nhiên cảm thấy trêu chọc cô là chuyện thú vị nhất.

Từng phòng từng phòng cách ly, bên trong có rất nhiều bệnh nhân.

Bạch Dạ Kình và đám quan chức, nhân viên chăm sóc và chữa bệnh và phía truyền thông đi tới, Hạ Tinh Thần đi sau cùng.

Vào phòng bệnh anh chân thành trò chuyện với bệnh nhân, lúc bắt tay với người bệnh còn đặc biệt gỡ bao tay xuống.

Cả trái tim Hạ Tinh Thần banh ra, nhớ tới anh đã từng dặn cô mặc kệ thế nào cũng không được lấy khẩu trang vào bao tay ra, thật đúng là không nhịn được mà tiến lên đeo bao tay vào giúp anh, nhưng mà….

Cô không thể.

Trước mặt mọi người, trước mặt anh, điều cô có thể làm chính là ngước mắt nhìn.

Huống hồ ở đây, trước mặt nguy nan của toàn dân, sống chết của anh luôn không để tâm.

Đi từng gian phòng bệnh mọi người đều dừng lại.

Sắc mặt Phó Dật Trần ngưng trọng: “Tổng thống, gian phòng này là các bệnh nhân mới vào, hiện tại khả năng lây bệnh cao, cho nên chúng tôi đề nghị tạm thời ngài không cần vào.”

Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Hạ Tinh Thần.

Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng rất khổ sở, nhưng mà không muốn anh theo cô tiến vào mạo hiểm.

Vốn cô định mở miệng nhờ anh giúp đỡ nhưng không nghĩ tới anh lại tự mình tới.

“Bác sĩ Phó, Tổng thống, bên trong rất nguy hiểm, để mình tôi vào thôi.” Hạ Tinh Thần đi về phía trước vài bước, đứng bên cạnh Phó Dật Trần.

Lãnh Phi cũng nói: “Tổng thống, hai ngày nữa ngài lại tới.”

Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, cô không hiểu suy nghĩ của anh, nháy mắt lại nghe thấy anh phân phó: “Mọi người lui ra đi, gian phòng này các người không cần vào theo.”

Nháy mắt Lãnh Phi hiểu được quyết định của anh, hiển nhiên không đồng ý: “Tổng thống, như vậy rất nguy hiểm. Ngài vãn còn nhiều chính khách cần tiếp đãi.”

“Cậu cũng lui ra đi.” Bạch Dạ Kình trực tiếp ngắt lời Lãnh Phi, giọng điệu quyết đoán không cho phép phản bác.

Lãnh Phi và Phó Dật Trần nhìn nhau, ý bảo Phó Dật Trần mở miệng nói gì đó, Phó Dật Trần bày tỏ không biết làm sao chỉ nói: “Vậy thì đi thôi, Hạ tiểu thư, cô ở lại đi.”

Một lúc sau mọi người đều rời đi.

Vốn cả một hành lang dài, lập tức chỉ còn hai người bọn họ.

Anh như xa không thể chạm tới, nháy mắt đã ở bên cạnh cô, khoảng cách gần không nói nên lời.

“Không đi vào sao?” Anh nhìn cô đang đứng ngẩn người.

Hạ Tinh Thần hoàn hồn lắc đầu: “Một mình tôi vào là được rồi, anh ở bên ngoài chờ tôi đi, như vậy rất nguy hiểm.”

Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, cánh tay dài duỗi ra bông nhiên nắm lấy tay cô dắt cô đi.

Bàn tay to lớn của người đàn ông bá đạo bao lấy tay cô, cảm giác nóng bỏng ập tới, xuyên thấu qua mu bàn tay xông thẳng vào lòng.

Cô giật mình.

Cảm giác như vậy làm cho trái tim cô đập rộn lên, vừa lo sợ vừa bất an.

Cả người như dẫm trên đám mây, tuy nhiên lại cảm thấy lâng lâng. Nhưng mà cũng giống như đi trên tầng băng mỏng, không cẩn thận liền ngã xuống, tan xương nát thịt.

“Đừng như thế.” Theo bản năng cô muốn rút tay ra, cô ngẩng đầu nhìn camera: “Nơi này có camera.”

“Bớt dài dòng đi.” Bạch Dạ Kình không nói nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh, nắm tay cô đi vào.

Hạ Tinh Thần nhìn vào bóng lưng dày rộng của anh, cảm thấy cảm xúc nào cũng có.

Người đàn ông này có thân phận tôn quý như vậy, nhiều lần ra ngoài đều có phòng hộ như thép, có thể thấy được sức khỏe của anh ở trong mắt moi người quan trọng như thế nào.

Nhưng mà trước mắt.

Biết rõ căn phòng này nguy hiểm như thế nào nhưng anh vẫn nguyện ý đi vào cùng cô.

“Đã vào rồi còn vẫn ngẩn người ra.” Bạch Dạ Kình buông tay cô ra: “Tới đây, nhưng mà cô chỉ có 10 phút thôi đấy.”

Hạ Tinh Thần hoàn hồn, nhìn anh, trong mắt đầu là sự cảm kích không còn nghi ngờ gì nữa.

Lúc lâu sau cô mới nhìn Hạ Quốc Bằng đang nằm trên giường.

Lúc này Hạ Quốc Bằng nhìn thấy con gái quả thật không thể tin được, lập tức từ trên giường ngồi xuống: “Tinh Thần.”

Lúc này.

Cả căn phòng theo dõi lớn như vậy, bốn người kia được sắp xếp thành khách quý.

“Sao có thể như vậy.” Lý Linh Nhất nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt không tin: “sao Tổng thống có thể nắm tay Hạ Tinh Thần?”

Lời bà ta vừa vang lên, giờ phút này ba người khác cũng đang nhìn chằm chằm hình ảnh này.

Lão phu nhân đăm chiêu mà Hứa Nham, ánh mắt tối tăm không có một chút ánh sáng.

Rất lâu sau, ánh mắt vẫn chỉ nhìn vào nơi nắm tay của người đàn ông và người phụ nữ.

Tuy không nghe được bọn họ nói gì nhưng mà vẫn cảm thấy hình ảnh này sao mà chói mắt như vậy.

Đâm vào ngực anh phát đau.

Chẳng lẽ….

Như lời lão phu nhân suy đoán, Tinh Thần và Tổng thống qua lại với nhau?

Nhưng mà làm sao có thể chứ? Rõ ràng bọn họ chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của hai người.

Hạ Tinh Không nhìn chằm chằm hình ảnh kia, ánh mắt tối thăm và sắc bén như kiếm, có chết cũng không tin Tổng thống đại nhân lại qua lại một người bình thường còn có con riêng như Hạ Tinh Thần, chắc chắn trong đó có lý do gì đó đặc biệt.

Cô ta thì thầm trong lồng, cảm thấy ghen tỵ khó khăn lắm mới an ủi bản thân, lại nhìn thấy ánh mắt chán nản của Hứa Nham ở bên cạnh, trong lòng càng bốc hỏa, không ngừng thiêu cháy.

“Ba.” Vừa thấy ba mới vào mấy ngày đã gầy như vậy, trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy khó chịu , đến bên cạnh giường bệnh, hốc mắt liền đỏ.

“Sao con lại vào đây?” Hạ Quốc Bằng giơ bàn tay tiều tụy kích động nắm lấy tay cô.

Bệnh tình quá nặng, ngay cả giọng nói cũng phát run.

“Là ngài ấy mang con vào.” Hạ Tinh Thần ngồi xuống cạnh giường, vành mắt đỏ hoe.

Bạch Dạ Kình nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên từ từ đi tới đứng trước giường.

“Tổng thống.” Hạ Quốc Bằng không thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông. Vốn tưởng rằng mình bị bệnh quá nghiêm trọng cho nên hoa mắt.

Xoa xoa mắt, nhưng mà bóng dáng của đối phương vẫn còn đó, hơn nữa lại đúng là Tổng thống.

Bạch Dạ Kình gật đầu, trầm giọng trấn an: “Hạ tiên sinh, không cần lo lắng quá, viện nghiên cứu khoa học đã có đột phá lớn, thuốc sắp được nghiên cứu ra rồi.”

Lời của anh cực kì đơn giản nhưng làm cho người ta cảm thấy cực kì an tâm.

Hạ Tinh Thần nghe xong cảm thấy yên lòng, hai tay ôm lấy Hạ Quốc Bằng: “Ba, ba nghe thấy không, cho dù có bị bệnh cũng không thể buông tha, nhất định phải giữ vững tinh thần, bên ngoài có bà nội và Tinh Không, bọn họ đang chờ ba ở bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.