Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không có ở bệnh viện à? Vậy đang ở đâu phủ Tổng thống sao?”
Hạ Tinh Thần ừm một tiếng : “Vốn dĩ mình cũng không muốn trở về nơi này, bị anh ta đến bắt về.”
Hiển nhiên Trì Vị Ương biết “anh ta” là chỉ Tổng thống đại nhân.
Cô ấy “Chậc chậc “ hai tiếng: “Ngưỡng mộ cậu quá Tinh Thần à, Tổng thống tiên sinh đối xử với cậu thật là tốt.”
“Làm gì có chuyện anh ta tốt với mình.” Nhớ tới chuyện vừa rồi, phải chịu sự áp bức và lăng nhục của anh, hiển nhiên Hạ Tinh Thần không cách nào thừa nhận lời Vị Ương. Cô cho rằng không chỉ bề ngoài mà nội tâm anh cũng xấu xa như vậy.
“Còn không tốt sao, cậu ở trong phúc mà còn không biết hưởng à, cậu nghĩ kĩ lại xem, hiện tại cậu không chỉ bị cảm thông thường, mà là nghi ngờ lây nhiễm Wis, nếu đổi lại là người khác, à mà đừng nói chi là người khác, đổi lại là mẹ kế của cậu, đã sớm không nói hai lời đuổi cậu ra ngoài rồi, cậu nhìn xem Tổng thống tiên sinh oai phong lẫm liệt biết bao.”
Hạ Tinh Thần sờ sờ cánh tay đang nổi da gà: “Cậu vỗ mông ngựa*(chỉ người nịnh bợ) quá rồi đó.”
“Đừng đánh trống lãng!” Trì Vị Ương quở trách, sau đó tâm trạng lại kích động: “Tổng thống tiên sinh oai phong lẫm liệt của chúng ta chẳng những không đuổi cậu ra ngoài, mà còn chạy đi đón cậu về nuôi, không chê cậu chút nào. Cậu nói xem, như thế mà còn không gọi là đối xử tốt với cậu thì là gì?”
Câu hỏi này khiến Hạ Tinh Thần á khẩu không trả lời được.
Cô suy nghĩ cẩn thận, bỏ qua thành kiến đối với anh, dưới cái nhìn khách quan: “Ừm. Được, coi như cậu nói đúng.”
“Hey, câu nói xem, có khả năng hay không, Tổng thống đã yêu cậu?”
Vì giả thiết của cô gái này, tim Hạ Tinh Thần không có tiền đồ liền lay động. Nhưng mà, nghĩ lại câu nói của anh bảo cô là tự mình đa tình, Hạ Tinh ảo não cắn môi: “Cậu nói nhảm à. Mình và anh ta không thể nào yêu nhau đâu. Hơn nữa, anh ta cũng nói, bắt mình về là để phòng ngừa mình chạy loạn khắp nơi, lây cho nhiều người hơn. Anh ta đứng trên lập trường của Tổng thống mà làm chuyện này, không phải như cậu nghĩ.”
“Thật không?” Trì Vị Ương nửa tin nửa ngờ.
“Mình không thể nói nhiều với cậu, mình mệt quá.” Hạ Tinh Thần không muốn quanh co về đề tài này nữa.
Trì Vị Ương hiểu ý: “Được. Mai mình đến phủ Tổng thống thăm cậu, có thể vào không?”
“Chuyện này cũng không chắc. Để mình hỏi lại.”
“Cậu hỏi cẩn thận chút. Đúng lúc mình muốn đi thăm con nuôi, thuận tiện xem qua phủ Tổng thống luôn.”
“Coi như mình đã nhìn thấu cậu, có dụng ý khác.”
Đêm, rất khuya.
Hạ Tinh Thần đã ngủ. Trong lúc mơ màng, cô biết buổi tối sẽ có người tới giúp mình rút kim. Sau đó, dường như cô lại thấy bóng người Bạch Dạ Kình.
Tiếp theo đó, một túi nước ấm được đặt lên chổ sưng trên cánh tay cô.
Cô rất muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc người đó có phải là anh hay không, hay là, cô đang nằm mơ. Nhưng mà, mí mắt quá nặng, căn bản không mở nổi. Nhưng chắc có lẽ đó không phải là anh, người đàn ông xấu xa đó, sẽ không có lòng tốt với cô như vậy.
Cô lẩm bẩm, vặn vẹo thân người, oán giận: “Anh chính là đồ xấu xa, khốn kiếp.”
Bạch Dạ Kình cầm túi nước nóng bị rơi xuống, lại lần nữa đặt lên cánh tay cô, ngón tay thon dài đang xoa xoa chổ bị sưng. Nghe cô oán giận, mi tâm vốn đang nhíu chặt, ngược lại buông lỏng rất nhiều.
Giọng nói êm ái kia tuy đang mắng anh, nhưng lại không nghe ra chút tức giận nào. Giống như chú mèo nhỏ vậy.
Bạch Dạ Kình không tự chủ đưa tay chạm vào má cô, khắc sâu khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo. Hạ Tinh Thần mơ màng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh thật ấm áp, liền đưa tay nắm lấy.
Anh ngẩn ra, hô hấp dừng lại giây lát.
“Hạ Tinh Thần, buông tay ra.”
“…” Cô không để ý đến anh.
“Nếu còn không buông . . . . “ Giọng nói anh toát lên sự nguy hiểm, tầm mắt, rơi vào đôi môi cô, con người sâu thêm mấy phần: “Tôi sẽ hôn em.”
Ngược lại, Hạ Tinh Thần còn dùng thêm lực, trong lúc nhất thời nắm chặt tay anh.
Bạch Dạ Kình cúi người, áp lên môi cô. Cảm giác mềm mại trên môi truyền đến, Bạch Dạ Kình dường như ngực mình bị thứ gì đó mạnh mẽ va vào, hỗn loạn khó yên tĩnh lại được. Mới vừa rồi chỉ muốn hôn cô nhưng lại bị người giúp việc không thức thời phá rối.
Hạ Tinh Thần mơ màng, cảm thấy giống như có tảng đá lớn đè lên người mình. Đợi đến lúc răng môi bị người nào đó ngang ngược cạy ra, người đàn ông cuốn lưỡi vào khoang miệng, cô mới đột nhiên thức tỉnh.
Mí mắt nặng nề mở ra, đập vào mắt cô là một người đàn ông gợi cảm tới cực điểm.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, nụ hôn của người đàn ông, lại cuốn đi lý trí của cô. Kỷ xảo của anh rất tốt, Hạ Tinh Thần khó kiềm chế được, khẽ ngậm, ánh mắt mê ly. Người đàn ông này, có lúc bá đạo, thô lỗ, cô không thể từ chối. Hiện tại, lại tràn đầy dịu dàng hôn cô, khiến cô không còn chút lý trí nào, chỉ có thể mặc cho mình dần dần chìm vào.
Đợi đã . . . .
Bọn họ, sao lại đang hôn nhau?
Dường như Hạ Tinh Thần nhớ tới gì đó, lại đẩy anh ra, anh bắt lấy tay cô, từ trên nhìn xuống, ánh mắt nóng bỏng.
Ánh mắt sâu thẳm giống như muốn cắn nuốt cả người cô vào.
Hô hấp Hạ Tinh Thần không ổn định, ngực phập phồng lo lắng nhìn anh: “Anh . . . anh như vậy sẽ bị lây bệnh đó.”
“Em đang lo lắng cho tôi?”
Có lẽ do buồn ngủ, hoặc là bị hôn đến choáng váng, lần này cô không phản bác, chỉ gật đầu, lo lắng nhìn anh: “Lỡ như, tôi thật sự bị Wis thì sao?”
“Vậy chúng ta sẽ bị nhốt chung. Có thêm bạn, sẽ không quá nhàm chán.” Anh nói nhỏ, giọng hơi khàn khàn.
Lòng Hạ Tinh Thần khẽ rung động, giây kế tiếp, người đàn ông lại hôn tới.
Cô khẽ ngậm, anh hôn đến một nửa, liền mút nhẹ môi cô, hai cách môi khẽ dán vào nhau.
Cô nghe thấy anh khàn giọng, hỏi: “Em và Hứa Nham, rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
Cô còn chưa kịp mở miệng, anh liền cau mày, tiếp tục nói: “Nếu em dám nói hai người đang ở bên nhau, ngày mai tôi sẽ khiến cho anh ta cút khỏi đây.”
Đêm, tràn ngập sự mập mờ. Khiến đôi nam nữ buông bỏ rất nhiều phòng bị.
Hạ Tinh Thần nhìn anh, cảm thấy trong lòng bị che phủ bởi một lớp lụa mỏng mập mờ.
“Tôi chỉ vô tình gặp anh ấy ở bệnh viện.”
“Còn muốn gả cho anh ta không?”
Lông mi cô run rẩy dữ dội hơn, cánh môi khẽ mấp máy, nhẹ giọng nói: “Không muốn.”
Cô cảm thấy giống như mình bị trúng tà. Rõ ràng có thể lừa gạt anh, nhưng lại nói thật tất cả mọi chuyện.
Hiển nhiên, những câu trả lời này, anh vô cùng hài lòng. Mây đen nơi tim lập tức tản đi rất nhiều.
Ngón tay thon dài khẽ nhéo cằm cô: “Xem ra em cũng không quá ngu ngốc.”
Cái gì?
Cô muốn kháng nghị. Cô ngu ngốc khi nào?
Kết quả, nụ hôn nóng bỏng của Bạch Dạ Kình lại rơi xuống. Hạ Tinh Thần lập tức bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, yếu ớt nằm trên giường, miệng phát ra những từ vô nghĩa.
Chỉ là, càng hôn về sau.
Anh lại càng chật vật, hỗn loạn buông cô ra trở về phòng mình, vội vã cởi quần áo đứng dưới vòi sen, nước lạnh khiến anh tĩnh táo đôi chút.
Nhưng mà, đáng chết!
Luồng nhiệt nóng hổi trong cơ thể không đè xuống được. Trong đầu, đều là hình ảnh cô khẽ ngâm nga và thở gấp.
Người phụ nữ này, chính là một yêu tinh!